Kiều Diệc Khê không biết sao tình thế lại đi đến bước này.

Cô bị đè trên vách tường, đôi tay bị lực cậu ép vào, tùy ý để cậu thả xuống hơi thở nặng nề lẫn nụ hôn nồng nhiệt.

Cậu cạy mở răng cô để triền miên với cô, nhẹ nhàng chà xát lỗ tai cô, cắn nhẹ vành tai hơi cứng của cô, lòng bàn tay vuốt ve cổ cô, mang theo từng dòng điện nhè nhẹ.

Áo croptop của cô bị đẩy cao, dây lưng thuận đường rơi xuống, cô rúc bàn chân, mờ mịt nhìn đỉnh đầu cậu.

Màu tóc của chàng trai đen nhánh, đỉnh đầu giống như lốc xoáy, dễ như trở bàn tay hút người vào trong đó, mang theo cảm giác choáng váng lâng lâng.

Chu Minh Tự thu ngón tay, cảm giác bản thân đang dạo chơi ở bờ vực mang tên mất khống chế.

Đúng lúc muốn phát sinh chút gì đó, bên ngoài truyền đến tiếng đập như muốn phá cửa.

“Tự thần!! Mở cửa!! Chúng tôi đưa thứ tốt tới cho cậu!”

Là giọng của Mã Kỳ Thành.

Kiều Diệc Khê bắt lấy cái tay làm loạn của Chu Minh Tự, gian nan mở miệng nói: “Đám Mã Kỳ Thành tới.”

“Mặc kệ bọn họ.” Cậu đáp rất nhanh.

Chu Minh Tự rút tay ra, đang muốn tiếp tục thì tiếng phá cửa ở bên ngoài càng mãnh liệt, thậm chí còn mơ hồ vang lên bài hát ――《 Cảm Ơn Trái Tim 》không biết ai mở.

“Cảm ơn trái tim, cảm tạ vận mệnh đi cùng tôi một đời, để tôi có dũng khí được làm chính mình……”

Kiều Diệc Khê khụ khụ vài cái, lại đẩy đẩy bả vai Chu Minh Tự.

“Nếu anh không đi mở cửa, em thấy bọn họ sẽ mời công ty mở khóa tới.”

Chu Minh Tự rốt cuộc dừng lại động tác, thở một tiếng thật dài.

Kiều Diệc Khê khuyên cậu ấy: “Đi mở đi.”

Hơn nữa bên ngoài đã thành như vậy, nếu cậu còn hứng thú tiếp tục, cũng thật đủ làm người khác bái phục.

“……”

Chu Minh Tự nhận mệnh chỉnh lại quần áo cho cô, thoáng nhìn dấu đỏ ái muội trên da thịt cô, trong đáy mắt lại nổi lên gió lốc rất nhỏ.

Kiều Diệc Khê nhanh chóng xoay người, “Em tự mặc được, anh dọn dẹp một chút đi mở cửa đi.”

Cô nhấc dây lưng đã trượt xuống eo mình, sau đó cài lại tất cả nút.

Nhưng dấu trên cổ……

Cô hắng giọng, dựng đứng cổ áo, tìm cây kim cài lại.

Đàn ông, đặc biệt là loại đàn ông như Chu Minh Tự, một khi có manh mối gì đó, kìm cũng không kìm được.

Đặc biệt là dưới tình huống cô không hề có hành vi từ chối gì……

Chu Minh Tự nhìn cô sửa soạn xong, lúc này mới mở cửa.

Mã Kỳ Thành đang ở bên ngoài kêu hăng hái, không ngờ Chu Minh Tự bỗng nhiên mở cửa, cái tay đập cửa suýt nữa không khống chế được, trực tiếp đập lên đầu Chu Minh Tự.

May mắn Chu Minh Tự né được.

Chàng trai nghiêng đầu, nhíu mày, chờ cậu ta giải thích mục đích đến đây.

“Happy birthday!!” Mã Kỳ Thành đẩy con thú bông hình người từ phía sau ra, “Sinh nhật vui vẻ Tự thần!! Đây là thú bông bất ngờ chúng tôi cố ý chuẩn bị cho cậu, thế nào, vui không, bất ngờ không?!”

Chu Minh Tự mặt không cảm xúc: “Tôi vui mẹ cậu.”

“Sao mắng người ta hả,” Mã Kỳ Thành cười hì hì vỗ thú bông, “Cậu xem chúng ta làm Tự thần vui chưa kìa, cậu ấy vui đến mức không biết nói gì luôn.”

Chu Minh Tự: “……”

Mã Kỳ Thành nhìn ba người còn đứng trước cửa, hỏi: “Không mời chúng tôi đi vào sao?”

Chu Minh Tự lãnh đạm nâng tầm mắt: “Không.”

Mã Kỳ Thành: ??

“Chuyện gì thế, thật sự bị chúng tôi làm bất ngờ đến choáng váng?” Mã Kỳ Thành rất đắc ý, “Thế nào, cố ý chọn nhân vật anime cậu thích, Luffy, cậu có phải rất thích không?”

Mắt thấy Chu Minh Tự lại muốn âm u phát tiết tức giận, Kiều Diệc Khê nhanh chóng kéo cậu hai cái.

Cô nhìn Mã Kỳ Thành, lùi về sau nhường vị trí: “Các cậu vào đi, có thể anh ấy vừa mới tỉnh ngủ, đừng để ý.”

Mã Kỳ Thành vừa tiến vào vừa nói: “Ừ…… Các cậu vừa nãy đang ngủ??”

Suýt nữa thôi.

Kiều Diệc Khê mím môi, thay đổi đề tài, “Cắt bánh kem cho các cậu ăn nhé.”

Mã Kỳ Thành vui vẻ gật đầu: “Được, cái bánh kem này nhìn khá ngon, kem cũng rất……”

“Đắng.” Chu Minh Tự nói.

Mã Kỳ Thành không hiểu: “A?”

“Kem đắng, đừng ăn.”

Mã Kỳ Thành nghiêng đầu: ……?

“Bực vì tỉnh ngủ, bực vì tỉnh ngủ,” Kiều Diệc Khê đi theo giải thích, “Chứng tức giận khi tỉnh ngủ của anh ấy rất nghiêm trọng.”

“Cũng đúng,” Mã Kỳ Thành cuối cùng cũng nặn ra một biểu cảm thấu hiểu, “Lúc chúng tớ còn học cấp 2, không ai dám gọi cậu ấy dậy vào buổi sáng, cậu ấy lúc thức dậy cứ như mây đen dày đặc, rất đáng sợ.”

Chu Minh Tự ở bên cạnh khoanh tay, lạnh lùng nhìn cậu ta.

Mã Kỳ Thành nhận miếng bánh kem Kiều Diệc Khê vừa cắt, hài lòng nhét đầy miệng, lúc này mới ngẩng đầu, “A em Kiều, sao cổ áo cậu luôn dựng đứng vậy? Vừa nãy không phải còn tốt sao?”

Kiều Diệc Khê: “…………”

Cô nuốt nước bọt, biện giải: “Cậu nhớ lầm rồi, tớ luôn mặc như vậy.”

Mã Kỳ Thành suy nghĩ một lúc lâu, lúc này mới do dự nói: “Vậy mặc như vậy không cộm cổ sao?”

Kiều Diệc Khê suýt chút nữa bị nghẹn không còn lời gì để nói, nửa ngày mới nghẹn ra một câu như vậy, “Không có, bây giờ thịnh hành mặc như vậy.”

Chu Minh Tự đứng một bên lúc này mở miệng: “Mã Kỳ Thành.”

“Làm sao vậy?”

“Kêu tên cô ấy đầy đủ, Kiều Diệc Khê,” chàng trai khó chịu dùng lưỡi lướt qua hàm răng trên, “Đừng ngày nào cũng em Kiều tới em Kiều lui, cũng không phải bạn gái cậu.”

Mã Kỳ Thành kỳ lạ: “Không phải, tôi phát hiện sao hôm nay cậu nhằm vào tôi nhỉ? Là độ đẹp trai của tôi ảnh hưởng cậu sao? Cậu không thích sao?”

Chàng trai đè nén đuôi mắt: “Thích.”

Mã Kỳ Thành vui vẻ ra mặt: “Vậy chẳng phải đúng rồi.”

“Thích cậu cách tôi xa một chút.”

“……”

///

Sinh nhật của Chu Minh Tự qua đi chưa được bao lâu, thì trận đấu vòng loại PGI khu vực Châu Á cũng chính thức bắt đầu.

Một ngày trước khi bắt đầu, Chu Minh Tự đi theo chiến đội vào khách sạn ở, lần này Bùi Hàn Châu không bủn xỉn chút nào, anh sắp xếp cho mỗi người riêng một cái phòng lớn.

Mà đúng vào đêm đó, ba Chu nhận được tin nhắn Chu Minh Tự gửi tới nói sắp sửa thi đấu, cũng không biết vì sao hơi lo lắng, ông mở di động, cũng không biết làm thế nào mà tìm lung tung một chút đồ để xem.

Ông xem vài video thi đấu, trên tiêu đề viết thao tác nghịch thiên, trên thực tế thoạt nhìn thì làm người ngoài nghề như ông cũng cảm thấy khá tốt.

Ngay khi ông ấy cho rằng có phải mình có cách nào hiểu trò chơi này hay không, thì đã bị video tiếp theo hút lấy ánh mắt của ông.

Tuyển thủ kia đánh khá tốt, vừa mạnh mẽ vừa ổn định, một chọi bốn vẫn thành thạo, khi ông ấy sắp xem đến váng đầu, thì người kia thấy rõ kẻ địch ở chỗ nào, sau đó uốn lượn một vòng, chuẩn xác không sai đánh bại đối phương.

Ông thoát video, nảy sinh sự tò mò đối với tên vị tuyển thủ này.

Tiêu đề bất thình lình hiện lên ba chữ đập vào mắt ―― Chu Minh Tự.

Vậy mà là Chu Minh Tự đang đánh.

Khoảnh khắc cuối cùng bắt đầu sinh ra cảm giác tự hào và thỏa mãn, ông đứng lên, đi qua đi lại ở phòng trong.

Ngay cả mẹ Chu cũng hỏi ông: “Ông sao thế?”



Ông không biết hình dung như thế nào, chỉ là khó tránh khỏi hơi mông lung, cuối cùng tất cả những cảm xúc phức tạp chỉ hóa thành một câu “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cố lên” gửi đến di động Chu Minh Tự.

Chu Minh Tự ở khách sạn nhìn thấy tám chữ này, cũng sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới cong môi, nhắn lại chữ “được”.

Trận đấu vòng loại đó không xảy ra bất cứ vấn đề gì, tự nhiên ôm chiến thắng trở về.

Thi đấu phân thành góc nhìn thứ nhất và góc nhìn thứ ba, góc nhìn thứ ba có thể nhìn thấy nhân vật của mình thực hiện các loại động tác, còn góc nhìn thứ nhất chỉ có thể thấy đôi tay nhân vật động đậy.

Bọn họ cầm quán quân với góc nhìn thứ ba, cũng thành công lấy được tư cách tiến vào trận chung kết.

Bọn họ lấy được huy chương đồng cho góc nhìn thứ nhất, bởi vì trọng điểm huấn luyện không đặt vào đó, quán quân do chiến đội UNC cầm.

Hai đội này đại diện cho Trung Quốc xuất chiến Berlin, tại trận đấu thế giới tranh đoạt vinh quang.

Cuộc thi vòng loại không hề chậm trễ cầm được hạng nhất, ông chủ Bùi tự nhiên đãi một bữa tiệc lớn, Kiều Diệc Khê và Thư Nhiên cũng nằm trong danh sách khách mời, mọi người ăn mừng rất hào hứng.

Mã Kỳ Thành uống vài ly rượu, khi rượu lên đầu thì bắt đầu đọc bình luận Weibo: “Cho các cậu nhìn xem, mọi người khen chúng ta như thế nào ――”

“Phắc! PL bá đạo!! PL xông lên đi!!! Quán quân năm nay là chúng ta!!!”

“Cậu khó có thể tưởng tượng được Bùi Hàn Châu thật sự dẫn một đám sinh viên không hề có kinh nghiệm như tuyển thủ giành được quán quân góc nhìn thứ ba, tóm lại là Bùi Hàn Châu bá đạo, hay nhóm đội viên này bá đạo, không có kinh nghiệm như tuyển thủ, chỉ là trùng hợp chơi bá đạo.”

“Tôi xem mà nhiệt huyết sôi trào! Ngay cả ba tôi không chơi trò chơi và mẹ tôi xem phim truyền hình cũng xem mê mẩn!! Tự thần chơi giỏi lắm!!!”

“Tôi lập tức mở quan hệ yêu đơn phương với Chu Minh Tự.”

“Mã Kỳ Thành chơi giỏi lắm! Mã Kỳ Thành đẹp trai nhất!!!”

Thư Nhiên cầm cái ly cười, “Cái cuối cùng do cậu tự thêm vào chứ gì.”

Mã Kỳ Thành nhún vai: “Vậy thì không, là bình luận tự mình xuất hiện, không tin thì thôi.”

Thư Nhiên duỗi tay: “Cậu đưa tớ xem.”

“Không được.”

Trịnh Ngữ không nể tình vạch trần: “Tự biên.”

“Đừng chọc Tiểu Mã nữa,” Kiều Diệc Khê đứng ra nói chuyện, “Tiểu Mã cũng chơi khá tốt, giết được ba người lận.”

Mã Kỳ Thành lập tức vui vẻ: “Vẫn là em Kiều tốt!”

Chỉ còn lại Chu Minh Tự nghiêng đầu đến bên tai Kiều Diệc Khê, ngữ điệu hơi bất mãn: “Vì sao em chỉ khen Mã Kỳ Thành, không khen anh?”

“……”

Lúc trở về mọi người đều có chút say, Kiều Diệc Khê sờ sờ túi tiền, phát hiện ra chính mình quên mang chìa khóa.

Cô nói với Chu Minh Tự: “Nếu không em về ký túc xá, em quên mang chìa khóa rồi, ba mẹ đã đi nhà họ hàng ăn cơm.”

Chu Minh Tự đáp rất nhanh: “Không cần, anh có mang chìa khóa.”

Vì thế Kiều Diệc Khê ngà ngà say đi theo cậu vào tiểu khu, khi thang máy nhảy qua số tầng nhà mình mới cảm thấy không đúng: “Ừm? Không phải đưa em về nhà sao?”

Chu Minh Tự nghiêng đầu: “Ai nói?”

“Không phải anh nói anh mang chìa khóa sao?”

“Anh nói anh đem chìa khóa nhà anh,” người nào đó cố tình lẫn lộn trọng điểm cong lên một độ cung không dễ phát hiện, “Tới cũng tới rồi, cứ ngủ lại nhà anh đi.”

Kiều Diệc Khê mơ mơ màng màng suy nghĩ một lúc: “Cũng đúng.”

Cô tưởng rằng ba Chu mẹ Chu đều ở nhà, kết quả vừa đẩy cửa ra, bóng tối đập vào mặt.

Cô hỏi: “Ba mẹ anh đâu?”

“Đi ra ngoài chơi mạt chược, suốt đêm.”

Kiều Diệc Khê nghĩ tới gì đó, cười nói: “Chắc chắn bọn họ vừa đánh bài vừa khoe anh cầm hạng nhất trong nước.”

Chu Minh Tự không có ý kiến gì mà nhướng mày, thay đổi đề tài: “Đi tắm đi.”

Kiều Diệc Khê ngửi ngửi cổ tay áo mình, mùi rượu nồng nặc, gật đầu đi đến nhà tắm.

Chu Minh Tự tắm trễ hơn cô một chút, nhưng lại đi ra một lượt với cô.

Kiều Diệc Khê làm khô tóc thì phát hiện cậu đang ngồi trên giường mình.

Cô giơ chân đá vào mép giường: “Anh ngồi trên giường em làm gì, về phòng anh đi.”

Há Cảo không biết đã bị khóa ở ban công từ lúc nào, lúc này đang sủa loạn xạ.

Kiều Diệc Khê chuẩn bị đi mở cửa ban côn thì bị Chu Minh Tự giữ chặt, “Mặc kệ nó, để nó một mình đi.”

Kiều Diệc Khê hỏi: “Sao để nó một mình?”

“Sợ nó quấy rầy chúng ta.”

Quấy rầy?

Kiều Diệc Khê nhướng mày, “Anh muốn gì?”

Giây tiếp theo cổ tay bị giữ chặt, cô bị kéo rồi ngồi vào lòng ngực người kia, Chu Minh Tự dán môi lên vành tai cô, phác hoạ ra tầng tầng lớp lớp cảm giác ngứa ngáy, “Cho anh chút khen thưởng.”

Trước kia cảm thấy còn quá sớm, bây giờ xem ra, dường như cũng đến lúc rồi.

Ngón tay thon dài bắt đầu không an phận, âm điệu triền miên tựa như nói mớ: “Một chút là được.”

Kiều Diệc Khê sớm biết một chút sẽ không đủ.

Cho nên lúc bị người kia quay người đè lên giường cũng không quá bất ngờ, chỉ cảm thấy cân nặng của cậu nhẹ hơn một chút so với tưởng tượng của cô.

Cô muốn hỏi “Gần đây anh có ăn cơm đàng hoàng không”, kết quả lời nói đến miệng vừa phát ra tiếng, thế mà lại nói thành ――

“Hôm nay anh không ăn cơm?”

“……”

Chàng trai đang ra sức bắt đầu loại vận động nào đó lập tức nâng mặt lên, đáy mắt cuồn cuộn áp lực cô nhìn không hiểu.

Chu Minh Tự híp mắt, sao nào, chê cậu không dùng sức?

“Đây là em nói,” người nào đó bị khiêu khích thì cúi đầu, nhẹ nhàng nghiến răng mút nhẹ, “Đến lúc đó đừng cầu xin anh nhẹ nhàng.”

Kiều Diệc Khê giải thích: “A không phải…… Anh không có…… Anh nghe em…… Ưm……”

Sự việc một đi không trở lại, ga giường bị cọ loạn xạ, Kiều Diệc Khê bị cậu khiêu khích đến mất kiên nhẫn, cái chân đá vào ga giường, chỉ còn lại một chữ: “Nóng……”

Cô vừa nhấc chân, quần áo trên giường cũng bị đá rơi xuống đất.

Chu Minh Tự rút ngón tay ướt dầm dề ra, giọng nói khàn khàn: “Quần áo anh gấp đàng hoàng bị em đá rơi xuống.”

“……”

“Sáng mai phải mặc.”

“Lúc này là lúc nào! Anh còn rảnh quan tâm tới quần áo đã cởi? Anh quan tâm bạn gái dưới thân anh không được sao?!”

“…………”

Trong bóng đêm, bóng dáng của chàng trai sững lại.

Trầm mặc thật lâu thật lâu, chàng trai mới nhẹ giọng cười.

Hơn nữa càng cười thì càng không ngừng được, thậm chí lưng cậu cũng bắt đầu rung lên.

Kiều Diệc Khê cắn răng: “Cười đi, cười lớn tiếng chút, em mở cái loa để anh quảng cáo toàn tiểu khu thấy thế nào?”

“Giận cái gì,” cậu cúi người liếm vành tai cô, trao đổi khí oxy với môi cô, sau khi cắn đầu lưỡi cô, “Không phải anh đang quan tâm em sao?”

Không bao lâu sau, cô gái chợt dùng đôi tay che mặt, đốt ngón tay hơi hồng hồng, khó nhịn hừ một tiếng.

Chu Minh Tự nghiêng đầu: “…… Chỗ này?”

Âm tiết của cô cũng hơi khàn đi, hừ nhẹ nói không nên lời, sau đó bỗng nhiên cắn bả vai cậu, sau lưng nổi lên cảm giác tê dại.

Chàng trai trầm giọng cười bên tai cô, mang theo giọng nói ngả ngớn: “Thoải mái rồi?”

Chu Minh Tự mắt thấy “quan tâm” được kha khá rồi thì chuẩn bị đi vào vấn đề chính.

“Chờ, chờ một chút……”



Kiều Diệc Khê nghiêng người, vớt cái áo khoác của cô trên ghế rồi ném vật nhỏ xuống dưới: “Cái này, anh nhớ…… Cái đó đó……”

Chu Minh Tự nhìn vật nhỏ vuông vức trong tay, càng không ngăn được ý cười, “Em đem cái này làm gì?”

“Không phải sợ anh đột nhiên cái kia, em bảo vệ mình. Nhanh lên, đừng quên.”

Chu Minh Tự kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường, lấy mấy cái từ bên trong rồi xé mở, thong thả nói: “Anh có.”

Kiều Diệc Khê bất ngờ: “Sao anh lại để mấy cái này ở phòng em??”

Cậu nói, “Bảo vệ em.”

Kiều Diệc Khê khịt mũi, đang muốn nói gì đó, lại thấy chàng trai nhìn thoáng qua cái cô mua, vẻ mặt lập tức tối sầm.

Cậu lấy đồ vật kia để trước mắt cô: “Em có ý gì?”

“Cái gì có ý gì?”

Kiều Diệc Khê nhìn kỹ mới phát hiện kích cỡ ở trên ghi là ―― small.

Loại nhỏ.

Lúc ấy cô cảm thấy xấu hổ, lấy cái đó trên kệ để hàng xong thì bỏ chạy, nào biết thứ này còn, còn phân loại kích cỡ ……

Cô cố tình chưa phát hiện đi hỏi cậu: “Không hợp anh sao?”

Những lời này hoàn toàn chọc giận lòng tự trọng cực kỳ mạnh của tên họ Chu nào đó, cậu ấy bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười cong môi lên, “Rất tốt.”

Lần khiêu khích thứ hai trong đêm nay.

“Nếu anh không chứng minh nữa, e rằng bạn gái anh sẽ hiểu lầm anh sâu đến mức không thể giải được.”

Rất nhanh sau đó, trong đêm khuya truyền đến tiếng túi nhựa phong kín bị xé mở, có gì thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống đất, kích cỡ trên đó ghi là large, loại lớn.

Tuy dựa trên ý niệm trả thù cô, nhưng dù sao cậu cũng nể mặt cô ngây thơ, cũng không dám làm càn nhiều, sau đó dỗ cô chậm rãi thả lỏng, lúc này mới dám động đậy nông sâu.

Âm tiết giữa môi Kiều Diệc Khê bị cậu đâm vỡ, ngón tay bị người kia nắm chặt, tăng thêm chút cảm giác an toàn.

Sau đó cậu không nhịn được nữa, lúc tiến vào thì nhíu mày thật sâu cắn chặt cô, Kiều Diệc Khê còn chưa kịp thưởng thức dáng vẻ soái ca nhíu mày khắc chế phóng túng dưới ánh trăng, đã bất đắc dĩ nghẹn ngào nói: “Anh đừng…… Sao anh…… Luôn cắn em……”

Đi cùng với tiếng hít sâu, cậu xoa xoa phía sau cổ cô.

“Đau một chút, em mới có thể nhớ rõ anh.”

Kiều Diệc Khê nhớ lại cảm giác lúc mới bắt đầu, cô hắng giọng, “Hơi đau, chia tay đi.”

Chàng trai làm như nhớ lại gì đó, trầm giọng nói: “Chia tay sẽ không tìm được ai có thiên phú dị bẩm như anh.”

???

“…… Anh chừa lại chút liêm sỉ đi!!!”

Kiều Diệc Khê duỗi tay đẩy cậu ấy, cả người chàng trai đầy mồ hôi, ngay cả khối cơ bắp hãm sâu có màu chocolate cũng có mồ hôi chảy xuống.

Chu Minh Tự chôn ở cô cổ rồi nở nụ cười, hình như còn rất bất lực.

“Thiên phú dị bẩm như vậy, anh cũng hết cách.”

Kiều Diệc Khê nghiến răng, hỏi câu hỏi chân thật: “Anh còn cần liêm sỉ không ?!!”

Nếu không phải mệt rã rời, bây giờ cô đặc biệt muốn đá người này xuống đất.

Dường như tâm tình của cậu khá tốt, cũng không so đo nhiều: “Cần liêm sỉ làm gì?”

Cần cô là đủ rồi.

Đương nhiên…… Một lần chắc chắn không đủ.

Kiều Diệc Khê bị lăn lộn qua lại vài lần, cuối cùng sắp ngủ gục đi, lại bị nhiệt tình đánh thức.

Cuối cùng của cuối cùng, cuối cùng cũng được giải thoát rồi, cô được người kia ôm đi tắm, kết quả đèn vừa mở lên, Chu Minh Tự nhìn mấy đường hồng hồng trên người cô, cậu hắng giọng, lại “chăm sóc” cô thêm một lần nữa ở bồn rửa tay, từ trong ra ngoài.

Cô cảm thấy cô không chỉ có bóng ma với phòng này, mà đối với phòng tắm của Chu Minh Tự cũng thế.

Sau đó cũng xem như ngừng lại, cô bị người kia ôm vào trong ngực đi ngủ, giường này không lớn, cậu ấy lúc trưởng thành lại cao gầy, hai người gần như chen chúc nhau trên chiếc giường nhỏ.

Cô nhớ rõ thời điểm mình mơ mơ màng màng còn nói với cậu: “Đến phòng anh không được sao, giường này nhỏ quá.”

Lúc ấy người này trả lời cô thế nào nhỉ?

Cậu nói, “Không động nữa, anh quá mệt.”

Kiều Diệc Khê dấu chấm hỏi đầy mặt: “Anh mệt cái rắm, vừa nãy không phải rất có tinh lực sao!”

“Nếu là loại quan tâm em như vừa rồi, thì anh sẽ có tinh lực,” người nào đó không nhanh không chậm, “Còn lại thì không có.”

…… Lời nói rác rưởi gì.

Cô thầm mắng vài câu, sau đó mơ mơ màng màng ngủ say.

Chu Minh Tự thấy cô ngủ rồi, lúc này mới cong môi, xoa xoa đỉnh đầu cô.

Vẫn là giường nhỏ tốt, có thể ôm gần như vậy.

Nếu đổi thành cái giường của cậu, đoán chừng cô sẽ lăn đến bên kia giường.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Diệc Khê bị người khác nhẹ nhàng lay tỉnh.

Cô nhìn trời còn chưa sáng, hừ hừ hai cái.

Chu Minh Tự nói: “Anh phải đi huấn luyện, em muốn dậy không?”

Cô suy nghĩ một lát, “Lát nữa mẹ anh về sao?”

“Không về.”

“Vậy em ngủ tiếp một lát,” cô vô ý thức nói, “Tối hôm qua mệt quá.”

Cậu cười cười.

“Vậy em ngủ đi.”

Cậu chỉ sợ lúc cô tỉnh lại không thấy cậu sẽ lo lắng, nên mới nói với cô một tiếng trước.

Kiều Diệc Khê mơ màng hỏi cậu: “Gần đây các anh sắp xếp như thế nào?”

Chu Minh Tự tựa lên đỉnh đầu cô, nhìn thoáng qua di động, lúc này mới nói: “Chuẩn bị cho trận chung kết, qua một khoảng thời gian phải ra nước ngoài tập huấn.”

“Sẽ bận hơn trước kia sao?”

“Có lẽ, nhưng lúc rảnh anh sẽ ở với em.”

“Nói là ở với em, đến lúc đó ra nước ngoài, nhìn thấy nhiều người đẹp mới mẻ như vậy, ai biết anh” Kiều Diệc Khê túm chăn, ngẩng đầu nhìn cậu, “Nếu anh quên em, làm sao bây giờ?”

Người này còn vờ như khó xử cân nhắc một lúc: “Đúng vậy, làm sao bây giờ?”

Kiều Diệc Khê vươn ngón tay đặt lên cổ cậu, đầu ngón tay hơi lạnh thấm vào làn da cậu, híp mắt uy hiếp: “Em sẽ làm thịt anh.”

Quá một lúc, cô lại lắc đầu, “Không đúng, em nói ba anh, để ông ấy đánh gãy chân anh.”

Chu Minh Tự rũ mắt, không biết suy nghĩ điều gì.

Cậu bóp ngón áp út của cô rồi vuốt ve, cười nói: “Anh không dám, anh còn cần chân.”

Kiều Diệc Khê hơi nâng đuôi mắt: “Chỉ vì cần chân?”

Cậu nhướng mày, “Tất nhiên không chỉ có nhiêu đó.”

Từng trông thấy thế giới phồn hoa náo nhiệt, nhưng vẫn sẵn lòng canh giữ bên cạnh em.

Đây là lý do anh sẽ không rời đi.

Sau đó Chu Minh Tự đến căn cứ hỏi Mã Kỳ Thành: “Cậu có biết khi nào chúng ta ra nước ngoài tập huấn không?”

“Chắc còn một hai tuần nữa,” Mã Kỳ Thành nói, “Sao, muốn làm gì?”

Cậu không trả lời cậu ta, chỉ mở phần mềm bản đồ tìm kiếm, lúc này mới tìm được khoảng cách của điểm đến cách mình không xa, giữa lúc nghỉ ngơi sau khi huấn luyện thì chạy ra ngoài.

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy cậu bước vào thì lịch sự mỉm cười: “Chào cậu, xin hỏi muốn tìm gì?”

“Nhẫn,” cậu nhớ lại kích cỡ ngón áp út của cô gái lúc bóp thử vào buổi sáng, lại nói, “Thường thì cầu hôn, bên cửa hàng các cô dùng loại nhẫn nào là tốt?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play