Sau khi gọi xong, Khương Thừa Hữu mới cảm thấy chân mình nhũn ra, còn dựa vào người Tư Đồ Dương, rồi lại bị cậu ta đây phắt ra, còn bị trừng mắt.
Tư Đồ Dương cắn răng, nhỏ giọng nói: "Nhìn bộ dạng sợ sệt này của cậu đi, còn dám khoác lác."
Khương Thừa Hữu bị cậu ta đả kích như thế thì lập tức thẳng lưng.
Cậu ta muốn nổi, cậu ta không sợ dâu, nhưng không làm nổi.
Sau khi cậu ta bất cẩn chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tư Đồ Duệ, dường như tất cả sự tự tin đều tiêu tan hết sạch.
Lần ấy cậu ta lén ra ngoài chơi cùng Tư Đồ Dương mấy ngày, nhưng lúc ấy sợ người lớn tìm được nên đã khóa điện thoại.
Đến khi chơi chán rồi mới phát hiện, vì họ khóa điện thoại nên người nhà hai bên đã đi tìm khắp nơi.
Lúc ấy đang ở giai đoạn đặc thù của thời kỳ mới, hai nhà trong giới chính trị đều có kẻ thù.
Mọi người đều tưởng rằng có kẻ cố ý bắt cóc hai đứa để uy hϊếp nên không dám tiến hành tìm kiếm diện rộng.
Hóa ra hai đứa chơi vui vẻ xong thì tay trong tay cùng nhau về.
Ngay khi hai người bước vào cửa, mọi người đều trố mắt ra nhìn.
Đương nhiên hai đứa nhóc choai choai này đều bị phạt.
Khương Thừa Hữu khá biết điều, vừa thấy tình huống không ổn là lập tức nhận lỗi ngay, còn khóc chảy cả nước mắt nước mũi, trông có vẻ ăn năn hối lỗi.
Nhưng Tư Đô Dương từ trước đến nay được cưng chiều đến mức chỉ trời bằng vung, không thấy mình sai, không hề hối cải, thậm chí còn cảm thấy người lớn làm quá lên.
Tư Đồ Sâm nghe vậy thì tức điên, muốn dạy dỗ cái thằng ranh con này.
Nhưng Tư Đồ Dương đã chạy đến nấp phía sau ông nội.
Mặc dù ông nội cũng rất tức giận nhưng vẫn không nỡ để cho Tư Đồ Sâm đánh Tư Đồ Dương.
Tư Đồ Dương còn chưa kịp đắc ý thì Tư Đồ Duệ đứng sau vẫn luôn không nói lời nào đột nhiên đi lên, nhìn Tư Đồ Dương với ánh mắt lạnh như băng.
Từ khi tin Tư Đồ Duệ come out bị lan tuyền, anh đã rời khỏi thủ đô đến Kim Dương, mà Tư Đồ Dương lúc ấy chỉ mới tập đi thôi.
Bao nhiêu năm chỉ gặp nhau vài lần, thậm chí còn chưa nói chuyện được nhiều, tình cảm cũng không thân thiết lắm nên Tư Đồ Dương hoàn toàn không coi Tư Đồ Duệ ra gì, thậm chí còn vì chuyện anh thích đàn ông mà cảm thấy khinh thường.
Ông cụ đã sống hơn nửa đời người, thứ đáng có đều đã có được rồi, thậm chí đứng lâu ở vị trí cao, đã hoàn toàn không để ý đến thứ gọi là thế tục, ông không cảm thấy chuyện cháu trai mình thích đàn ông là điều không thể chấp nhận được.
Hơn nữa người nhà họ Tư Đồ đều là trai tráng, không cần phải lo đến chuyện nối dỗi tông đường.
Khi bị Tư Đồ Duệ nhìn như thế, Tư Đồ Dương chợt cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng nghĩ đến việc có ông nội làm chỗ dựa, cậu ta chẳng sợ gì, ưỡn thẳng lung, nhìn thắng vào Tu Đồ Duệ với vẻ khiêu khích.
"Ông nội, ông muốn để nó hư sao?" Tư Đồ Duệ thản nhiên nói một câu như thế đã khiến cho mọi người đều im lặng.
Ông cụ vừa định nói gì đó, nhưng nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Tư Đồ Duệ thì nuốt ngược lại trở về.
Ông cụ quả thực rất cưng chiều đứa cháu út Tư Đồ Dương này, nhưng mọi người đều biết, người mà ông hài lòng nhất vẫn là Tư Đồ Duệ.
Tư Đồ Duệ gần như là người xuất sắc nhất trong đám cháu trai của ông, thông minh, ;uôn có thể làm tốt mọi việc.
Chỉ cần Tư Đồ Duệ lên tiếng, ông thường sẽ không từ chối, thậm chí còn rất bằng lòng nghe anh nói.