Không nói thì thôi, Khương Thừa Hữu vừa nói, Tư Đồ Dương lập tức bùng nổ.

Cậu ta đẩy Khương Thừa Hữu một cái, bất mãn: "Cậu còn mặt mũi mà nhắc đến chuyện này nữa.

Không phải là do cậu à? Ai bảo cậu đưa thứ kia cho tôi? Vì cậu mà tôi cho thuốc vào rượu rồi đưa cho anh hai uống, vì cậu mà xảy ra những chuyện sau đó.

Bây giờ tôi phải trốn tránh trong thảm hại thế này đều là do cậu!"
Tư Đồ Dương càng nói càng tức, muốn đánh Khương Thừa Hữu, mấy ngày nay cậu ta ăn không ngon, ngủ không yên, sắp điên luôn rồi!
Khương Thừa Hữu cảm thấy mình rất oan ức, cậu ta chỉ có lòng tốt mà thôi, ai ngờ lại gây ra nhiều chuyện như vậy: "Đừng đừng đừng mà, làm sao tôi biết được chuyện sẽ thành ra như vậy chứ? Tôi sai rồi được chưa? Cùng lắm thì lần sau gặp anh hai cậu, tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy là được!"
Khương Thừa Vũ cao hơn Tư Đồ Dương tận một cái đầu, dù Tư Đồ Dương muốn đánh cậu ta thật thì cũng chưa chắc đã được.

Nhưng dù sao cũng chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn, hơn nữa khuôn mặt của Tư Đồ Dương luôn có thể khiến người ta phải nhường cậu ta.
Cậu ta nhường nhịn Tư Đồ Dương đã thành thói quen.
Đương nhiên Tư Đồ Dương sẽ không đánh thật, chẳng qua nhiều năm đã thành tính xấu, cậu ta luôn tỏ vẻ hung dữ.
"Cậu nói rồi đấy, đến lúc đó cậu nhất định phải giải thích rõ ràng cho tôi, để anh hai tôi bớt giận."
Sau khi có được sự đảm bảo, Tư Đồ Dương mới không tính toán với cậu ta nữa, đi về phía ký túc xá.
Cậu ta nhìn thấy một chiếc xe ở trước ký túc xá của mình, có điều kính xe là kính một chiều, người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Lúc đó Tư Đồ Dương hoàn toàn không biết người ngồi trong xe chính là anh hai, cậu ta chỉ thấy không vui nên khi nhìn thấy chiếc xe này thì phát điên.
Lúc đi đến bên cạnh chiếc xe, cậu ta nhổ một ngụm nước bọt: "Tôi khinh, đồ vô ý thức mới đỗ xe ở chỗ này!"
Rõ ràng à Đỗ Ninh Hạo đỗ xe đúng quy định, đường còn rất rộng, chắc chắn không chắn đường của ai hết.

Mặc dù anh ta không biết Tư Đồ Dương đang nói cái gì, nhưng nhìn khẩu hình rồi nhìn động tác, anh ta cũng đã đoán được ít nhiều.
Nghĩ đến biểu cảm một lát nữa sẽ xuất hiện trên mặt của Tư Đồ Dương, anh ta không nhịn được mà bật cười.
Tư Đô Dương mắng xong, cảm thấy suиɠ sướиɠ cả người, đang chuẩn bị quay người về ký túc xá với Khương Thừa Hữu, thầm nghĩ mẹ nó ngoài trời nóng chết đi được, thì đã thấy của sổ xe từ từ hạ xuống, gương mặt đẹp trai khiến cậu ta sợ hãi tột độ của anh hai cứ thế xuất hiện ngay trước mắt.
Cậu ta sợ đến mức nhũn cả chân, ngã thẳng vào người Khương Thừa Hữu bên cạnh.
"Cậu sao thế hà? Đừng nói là mới ra đường một chút đã bị cảm nắng đó nhé!" Khương Thừa Hữu khó hiểu hỏi.
Tư Đồ Dương gian nan nuốt nước bọt, sau đó há miệng: "Anh, anh hai!"
"Anh hai? Cậu còn đang lo chuyện anh hai cậu hả, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, có tôi đây rồi đừng sợ, tôi có thể đảm bảo, anh ấy không dám làm gì cậu đâu." Khương Thừa Hữu vỗ vai Tư Đồ Dương.
Nhưng ai ngờ vừa mới nói xong, một giọng nói từ trong xe truyền tới: "Ồ? Thể sao?" Giong nói lạnh ẽo đột ngột đâm thăng vào tim của Khương Thừa Hữu, khóe miệng vốn đang cong lên bị đóng băng ngay tức thì.

Cậu ta chậm rãi quay đầu giống như một con rối gỗ, thậm chí cậu ta còn nghe được tiếng răng rắc.

Khi cậu ta thấy rõ người trên xe thì cảm thấy não của mình đã sập nguồn rồi, không thể nói rõ chữ nữa: “Anh anh anh anh, anh Duệ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play