Sau một hồi suy nghĩ, Lăng Thần cắn răng tự bịt mắt, còng tay bản thân mình. Vẻ mặt đầy kiên cường nói lớn:
“ Tôi đã làm theo những gì cô nói! Cô có thể dẫn tôi đến gặp Tuyết Tuyết!”
Một tràng pháo tay vang lên, khi này bên ngoài xuất hiện hai thân hình xinh đẹp. Trên thân tản ra một cỗ khí tức nguy hiểm, có vẻ như họ cũng đã từng lăn lộn trong giới giang hồ. Tuy nhiên, họ lại nhìn Lăng Thần bằng ánh mắt tôn kính.
Một cô gái trong đó cố gắng ra vẻ hứng thú, cười lạnh:
“ Rất dũng cảm! Tôi thích sự ngay thẳng của cậu! Người đâu, dẫn cậu ta lên gặp chủ nhân!”
Nói xong, Lăng Thần ngay lập tức bị hai cô gái dí chặt vai và lôi đi, tình cảnh giống như cảnh sát bắt được tội phạm vậy.
Lăng Thần cũng rất ngoan ngoãn, mặc cho hai người lôi đi, cậu vẫn không hề phản kháng một chút nào.
Dù vậy, cậu vẫn không hiểu bọn họ muốn bắt Tuyết Tuyết là vì điều gì? Vì tống tiền? Cậu chỉ cần nhìn những món đồ trong căn biệt thự xa hoa trên thì cũng là một số tiền vô cùng khủng khiếp. Vì cậu? Điều này càng không thể, đơn giản là cậu gần như chỉ mới quay về trái đất được một ngày, làm sao có một kẻ nào khác biết đến cậu được.
Trăm ngàn câu hỏi cũng không có câu trả lời, cậu cũng chỉ biết im lặng chờ đợi. Dù sao thì cậu cũng không sợ bọn họ, điều quan trọng nhất hiện tại chính là bảo đảm an toàn mạng sống của Tuyết Tuyết.
Vòng qua rất nhiều căn phòng, cậu được dẫn vào một căn phòng tối đen như mực. Hai tên người dẫn giải cũng tự động rời đi, một giọng nói đầy quen thuộc ngọt ngào muốn làm người ta tan chảy truyền vào tai cậu:
“ Anh...anh trai... Em sợ...em sợ lắm!!!”
Nói xong, một thân hình mềm mại cùng với mùi hương thơm quyến rũ tràn ngập khứu giác ôm chặt ngực cậu.
Cậu bây giờ mới kịp phản ứng, hai tay cố gắng xoa đầu em ấy, cố gắng dỗ dành:
“ Có anh ở đây, em đừng sợ... chúng ta nhất định sẽ trở về nhà!”
Cậu cảm giác đến trang phục em ấy có chút mát mẻ, khi mà sức nóng từ cơ thể em ấy rất dễ dàng truyền sang cậu. Nhất là thứ to mềm đó, tại sao em ấy lại không bao che cho nó như vậy.
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ xem nên làm như thế nào thì Tuyết Tuyết đột nhiên đẩy ngã người cậu. Bản thân cậu ngã xuống một chiếc giường bông kỳ lạ. Tiếp theo, một cảm giác mềm mại xâm lược đầu lưỡi cậu.
“Đây...đây là...” Lăng Thần hốt hoảng nhưng đã không kịp. Lưỡi của em ấy đã xâm lược toàn bộ miệng của cậu.
Cậu kịch liệt giãy giụa, cố gắng tránh thoát hành động đầy điên rồ của Tuyết Tuyết. Thế nhưng không hiểu sao, em ấy giống như một con bạch tuộc, quấn chặt lấy người cậu rồi từ từ hút hết tất cả chất dịch trong miệng cậu.
Cảm giác cơ thể bị mất sức lực. Cậu dù cũng là tiên đế nhưng cái cảm giác này vẫn khiến cho cậu có chút động rung. Hai tay cậu bị khóa chặt, vậy nên cũng không thể đẩy em ấy một cách bình thường được.
Cả hai vật lộn với nhau suốt ba mươi phút, chiếc giường đẹp đẽ bị cả hai xé rách một cách tơi tả. Lăng Thần khi này mới tìm được cơ hội tránh thoát.
Chiếc khăn cũng đã bị giải khai, tuy nhiên căn phòng tối đen như mực làm cho cậu không thể nhìn thấy Tuyết Tuyết trước mặt. Cậu chỉ đành bất lực, thở dốc nói một cách khó hiểu:
“ Tuyết Tuyết...em đang làm gì vậy? Em có biết em vừa làm chuyện động trời gì không?”
Cậu không biết tại sao Tuyết Tuyết bị sao nữa? Tại sao em ấy lại thành ra nông nỗi này. Chỉ mới vài tiếng trước, em ấy ngoan ngoãn, e thẹn lắm cơ mà. Chẳng lẽ bọn cướp đã động chân động tay với em ấy sao.
Không ngoài sở liệu, Tuyết Tuyết khóc lên, nghẹn ngào nói ra với giọng vô cùng đáng thương:
“ Huhu... Bọn họ bắt em phải hôn anh thì mới tha cho cha mẹ em! Em...em xin lỗi! Anh đừng giận em nha! Em chỉ sợ...”
Mặc dù Tuyết Tuyết nói với giọng vô cùng đáng thương, kết hợp với tiếng khóc như muốn làm cho người ta não lòng. Thế nhưng Lăng Thần cũng không phải kẻ ngu, cậu ngay lập tức đề phòng, nói một cách dè chừng:
“ Tuyết Tuyết, em đừng lừa anh. Ban nãy khi em làm chuyện đó, anh có thể biết rõ là em không hề bị dính thuốc hay bị ép buộc nào cả. Vậy nên đừng có dối trá, mau nói thật cho anh biết, tất cả chuyện này là do em làm phải không?”