Cảnh sát cũng đã đến, mọi người cũng bớt lo lắng đi phần nào. Sau khi kiểm tra một hồi, mấy viên cảnh sát thả lỏng một hơi, cũng may là không có thương vong về người, chỉ có một số người thương tích nhẹ ngoài do xô đẩy trong quá trình di chuyển.

Nhờ sự chỉ dẫn của viên cảnh sát, rất nhanh từng đoàn người xếp hàng ra về, một số người chọn cách ở lại, tận hưởng vui chơi tiếp.

Cầm lấy tờ giấy trên tay, Lăng Thần đi tìm một viên cảnh sát, nói ra toàn bộ câu chuyện với hi vọng là bọn họ sẽ giúp đỡ cậu. Thế nhưng, những gì cậu nói vô cùng buồn cười, cộng thêm hiện trường không có bất cứ thứ gì khả nghi làm cho các viên cảnh sát không có một ai giúp đỡ cậu cả. Tất cả đều chỉ trả lời qua loa, thái độ hời hợt.

Lăng Thần vẻ mặt âm trầm rời đi, mặc dù biết chuyện mình không có đủ bằng chứng để khiến bọn họ tin, tuy nhiên khi nhìn thái độ hờ hững, vẻ mặt không quan tâm của bọn họ lại khiến cho cậu rất khó chịu.

Đó chính là mạng người, một cô gái bé nhỏ, sao các vị có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được chứ?

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên, cậu bắt máy, giọng nói quen thuộc của Lâm Thần phát ra:

“ Lăng Thần, cậu ở đâu đó? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi! Cậu tranh thủ về ăn một chút.”

Giọng nói ba phần e thẹn bảy phần sợ sệt làm cho Lăng Thần có chút tò mò. Tuy nhiên, hiện tại không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện đó, cậu nhanh chóng hồi đáp lại:

“ Lâm Thần, cậu cứ ăn trước đi, tôi có chút chuyện, hẹn gặp cậu sau!”

Nói xong, Lăng Thần trực tiếp cúp máy, không hề cho Lâm Thần cơ hội trả lời.

Khi này, trong căn biệt thự quen thuộc ấy, Lâm Thần vẻ mặt tiều tụy, giống như cả cơ thể bị hút khô. Trái lại hoàn toàn so với dáng vẻ tươi tắn tràn đầy của Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc. Không biết lý do tại sao, nụ cười của cả hai cô gái lúc này lại mê hoặc, có dư vị trưởng thành hơn một chút.

Nguyệt Sương bây giờ chỉ còn một chiếc chăn mỏng bao quanh thân, cô nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt ấp áp, hai tay nhẹ nhàng ôm Lâm Thần từ phía sau, mặc kệ cho hành động này có thể khiến toàn bộ cơ thể cô lộ ra ánh sáng. Thế nhưng cô vẫn không quan tâm, trong cả tâm trí cô lúc này chỉ còn lại hình bóng Lâm Thần.

Cảm nhận được thân thể Lâm Thần run lên, cô không tự chủ ôm chặt hơn, đôi môi dí sát lưng Lâm Thần, tham lam hít lấy mùi cơ thể của anh ấy.

“ Anh yêu, anh có thể ở lại đây với chúng em được không?” Cô nải nỉ một cách đáng thương.

Lâm Thần không tự chủ hít một hơi khí lạnh, cả cơ thể cậu bắt đầu phản ứng với hành động mang tính dụ hoặc chết người của Nguyệt Sương. Thế nhưng, cậu trong lòng thừa biết em ấy đang giăng một cái bẫy đáng sợ đến nhường nào.

Mặc dù không biết chuyện xảy ra đêm qua như thế nào nhưng từ cảm giác này cùng với khung cảnh lộn xộn hiện tại, cậu đoán chắc đêm qua đã xảy ra một trận đại chiến.

Đừng nhìn hai em ấy xinh đẹp, yếu đuối mà đánh giá thấp sức lực dẻo dai của hai người. Đối với cậu, hai em ấy chính là yêu nữ. Nếu so về việc ăn giấm chua, hai người chẳng hề thua kém Linh Nhi. Còn về độ dụ hoặc thì không phải bàn, nếu không phải tâm cậu vững vàng, kìm nén dục hỏa đốt người thì có lẽ đã rơi vào bẫy tình của hai em ấy mất rồi.

Dù biết cậu là người thua thiệt, thế nhưng dù sao Nguyệt Sương cùng Tiểu Ngọc cũng là hai cô em gái dễ thương ngoan ngoãn trong lòng cậu. Mặc cho cả hai người có thể làm ra chuyện vượt quá cái giới hạn cậu đề ra, cậu vẫn sẽ yêu quý, che chở hai người một cách chu toàn.

Nghĩ đến đây, cậu nắm lấy đôi tay mềm mại của Nguyệt Sương, vẻ mặt đầy sự nuông chiều:

“ Nguyệt Sương, em nếu mệt thì cứ ngủ trước. Anh ra ngoài chuẩn bị bữa sáng dành cho chúng ta!”

Lời nói dịu hiền, ấm áp đầy tình thương như một thứ thuốc thôi niên Nguyệt Sương. Cô trở nên vô cùng ngoan ngoãn, vẻ mặt ngây ngốc gật đầu cùng với nụ cười đầy hạnh phúc.

Lâm Thần nhìn vậy cũng chỉ biết thở dài, hai cô em gái này khao khát cậu đến mức nào chứ? Tại sao hai em ấy lại ngu ngốc như vậy? Tại sao bản thân lại có nhiều cô gái vây quanh như thế được chứ? Nếu như có một điều ước, cậu chỉ ước rằng tất cả các cô ấy sẽ chung sống hòa thuận với nhau.

Khi mà Lâm Thần còn đang âu yếm Nguyệt Sương thì ở bên này, Lăng Thần tìm theo địa chỉ trên điện thoại qua tờ giấy, cuối cùng tìm đến được một căn biệt thự rất lớn.

Trong một khu thành phố đất chật người đông, việc sở hữu một căn biệt thự lớn như vậy quả thực làm cho người ta bất ngờ. Chính cậu cũng bàng hoàng khi chứng kiến cảnh tượng trên.



Cậu bắt đầu cẩn trọng hơn, từ từ đi vào căn biệt thự. Cảm giác quỷ dị khiến cho cậu đổ mồ hôi lạnh, dường như xung quanh đây không hề có một hình bóng người.

Trong tâm cậu càng gấp gáp bao nhiêu thì cậu càng bình tĩnh bấy nhiêu. Từng bước chậm rãi, cậu bước đi vào trong căn biệt thự.

Cậu là người từng luyện thể, vậy nên vũ khí thông thường khó có thể làm gì cậu. Thế nhưng cậu thừa biết đây là hiện đại, vũ khí vô biên, có rất nhiều vũ khí sinh học hay hóa học có thể đánh bại cậu. Đó cũng là lý do cậu không thể chủ quan. Bởi đơn giản là chủ quan sẽ sinh ra sai lầm.

Sai lầm chẳng những sẽ khiến mình thất bại, hơn nữa, nó cũng làm cho Tuyết Tuyết gặp nguy hiểm.

Đi vào trong căn biệt thự, cậu chỉ nhìn thấy những món đồ xa hoa, bức tranh đắt tiền cùng với âm nhạc nhẹ nhàng làm người ta thư thái. Cậu như lạc vào một vùng đất cho giới quý tộc, không biết nên nói sao.

Đến hiện tại, cậu đầy vẻ hoài nghi, nếu không phải tờ giấy đó chính xác từ hai cô gái bí ẩn bắt cóc Tuyết Tuyết làm rơi ra thì cậu chắc chắn không tin chỗ này là nơi giam giữ người. Một nơi như vậy thì bọn họ bắt cóc một đứa trẻ là để làm gì? Chẳng lẽ ngoài tống tiền ra còn có mục đích khác?

Đi sâu vào trong, cậu như lạc vào một mê cung, dường như nơi này không dành cho những kẻ giàu có thông thường, bởi cậu có thể nhìn thấy được những bức tranh cổ từ xa xưa.

Những bức tranh này không phải cứ có nhiều tiền là mua được, những quý tộc coi nó như là một thước đo để chứng minh quyền lực của mình. Bức tranh càng hiếm thì nó càng chứng minh gia tộc này rất hiển hách.

Trong lúc cậu còn nghi hoặc có nên ở lại đây hay không thì một giọng nói lạnh lùng từ đằng sau khiến cho cậu đầy mặt cảnh giác:

“ Cậu cũng gan to nhỉ? Dám một mình đến cứu cô ấy sao?”

Đó là một cô gái cao lớn, thân hình vạm vỡ. Trên tay, chân lộ rõ từng múi cơ bắp trông vô cùng khỏe khoắn. Khuôn mặt to tròn, được che lấp bằng một chiếc khẩu trang nên cậu chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt cô ta.

Cậu cố gắng dò xét cô ta thông qua ánh mắt, thế nhưng để cậu cảm thấy khó hiểu là ánh mắt cô ta không hề lay động, thậm chí còn không sợ mà mắt đối mắt với cậu.

Không thể đoán được suy nghĩ thông qua ánh mắt, khi này cậu mới lạnh giọng trả lời:

“ Tuyết Tuyết hiện tại đang ở đâu?”

Giọng nói âm lãnh đến từ một vị “tiên đế” làm xung quanh căn phòng nhiệt độ giảm xuống. Cô gái vạm vỡ theo bản năng lui lại, nhíu mày nhìn chằm chằm Lăng Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play