Cảnh sát cũng đã đến, mọi người cũng bớt lo lắng đi phần nào. Sau khi kiểm tra một hồi, mấy viên cảnh sát thả lỏng một hơi, cũng may là không có thương vong về người, chỉ có một số người thương tích nhẹ ngoài do xô đẩy trong quá trình di chuyển.
Nhờ sự chỉ dẫn của viên cảnh sát, rất nhanh từng đoàn người xếp hàng ra về, một số người chọn cách ở lại, tận hưởng vui chơi tiếp.
Cầm lấy tờ giấy trên tay, Lăng Thần đi tìm một viên cảnh sát, nói ra toàn bộ câu chuyện với hi vọng là bọn họ sẽ giúp đỡ cậu. Thế nhưng, những gì cậu nói vô cùng buồn cười, cộng thêm hiện trường không có bất cứ thứ gì khả nghi làm cho các viên cảnh sát không có một ai giúp đỡ cậu cả. Tất cả đều chỉ trả lời qua loa, thái độ hời hợt.
Lăng Thần vẻ mặt âm trầm rời đi, mặc dù biết chuyện mình không có đủ bằng chứng để khiến bọn họ tin, tuy nhiên khi nhìn thái độ hờ hững, vẻ mặt không quan tâm của bọn họ lại khiến cho cậu rất khó chịu.
Đó chính là mạng người, một cô gái bé nhỏ, sao các vị có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được chứ?
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên, cậu bắt máy, giọng nói quen thuộc của Lâm Thần phát ra:
“ Lăng Thần, cậu ở đâu đó? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi! Cậu tranh thủ về ăn một chút.”
Giọng nói ba phần e thẹn bảy phần sợ sệt làm cho Lăng Thần có chút tò mò. Tuy nhiên, hiện tại không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện đó, cậu nhanh chóng hồi đáp lại:
“ Lâm Thần, cậu cứ ăn trước đi, tôi có chút chuyện, hẹn gặp cậu sau!”
Nói xong, Lăng Thần trực tiếp cúp máy, không hề cho Lâm Thần cơ hội trả lời.
Khi này, trong căn biệt thự quen thuộc ấy, Lâm Thần vẻ mặt tiều tụy, giống như cả cơ thể bị hút khô. Trái lại hoàn toàn so với dáng vẻ tươi tắn tràn đầy của Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc. Không biết lý do tại sao, nụ cười của cả hai cô gái lúc này lại mê hoặc, có dư vị trưởng thành hơn một chút.
Nguyệt Sương bây giờ chỉ còn một chiếc chăn mỏng bao quanh thân, cô nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt ấp áp, hai tay nhẹ nhàng ôm Lâm Thần từ phía sau, mặc kệ cho hành động này có thể khiến toàn bộ cơ thể cô lộ ra ánh sáng. Thế nhưng cô vẫn không quan tâm, trong cả tâm trí cô lúc này chỉ còn lại hình bóng Lâm Thần.
Cảm nhận được thân thể Lâm Thần run lên, cô không tự chủ ôm chặt hơn, đôi môi dí sát lưng Lâm Thần, tham lam hít lấy mùi cơ thể của anh ấy.
“ Anh yêu, anh có thể ở lại đây với chúng em được không?” Cô nải nỉ một cách đáng thương.
Lâm Thần không tự chủ hít một hơi khí lạnh, cả cơ thể cậu bắt đầu phản ứng với hành động mang tính dụ hoặc chết người của Nguyệt Sương. Thế nhưng, cậu trong lòng thừa biết em ấy đang giăng một cái bẫy đáng sợ đến nhường nào.
Mặc dù không biết chuyện xảy ra đêm qua như thế nào nhưng từ cảm giác này cùng với khung cảnh lộn xộn hiện tại, cậu đoán chắc đêm qua đã xảy ra một trận đại chiến.
Đừng nhìn hai em ấy xinh đẹp, yếu đuối mà đánh giá thấp sức lực dẻo dai của hai người. Đối với cậu, hai em ấy chính là yêu nữ. Nếu so về việc ăn giấm chua, hai người chẳng hề thua kém Linh Nhi. Còn về độ dụ hoặc thì không phải bàn, nếu không phải tâm cậu vững vàng, kìm nén dục hỏa đốt người thì có lẽ đã rơi vào bẫy tình của hai em ấy mất rồi.
Dù biết cậu là người thua thiệt, thế nhưng dù sao Nguyệt Sương cùng Tiểu Ngọc cũng là hai cô em gái dễ thương ngoan ngoãn trong lòng cậu. Mặc cho cả hai người có thể làm ra chuyện vượt quá cái giới hạn cậu đề ra, cậu vẫn sẽ yêu quý, che chở hai người một cách chu toàn.
Nghĩ đến đây, cậu nắm lấy đôi tay mềm mại của Nguyệt Sương, vẻ mặt đầy sự nuông chiều:
“ Nguyệt Sương, em nếu mệt thì cứ ngủ trước. Anh ra ngoài chuẩn bị bữa sáng dành cho chúng ta!”
Lời nói dịu hiền, ấm áp đầy tình thương như một thứ thuốc thôi niên Nguyệt Sương. Cô trở nên vô cùng ngoan ngoãn, vẻ mặt ngây ngốc gật đầu cùng với nụ cười đầy hạnh phúc.
Lâm Thần nhìn vậy cũng chỉ biết thở dài, hai cô em gái này khao khát cậu đến mức nào chứ? Tại sao hai em ấy lại ngu ngốc như vậy? Tại sao bản thân lại có nhiều cô gái vây quanh như thế được chứ? Nếu như có một điều ước, cậu chỉ ước rằng tất cả các cô ấy sẽ chung sống hòa thuận với nhau.
Khi mà Lâm Thần còn đang âu yếm Nguyệt Sương thì ở bên này, Lăng Thần tìm theo địa chỉ trên điện thoại qua tờ giấy, cuối cùng tìm đến được một căn biệt thự rất lớn.
Trong một khu thành phố đất chật người đông, việc sở hữu một căn biệt thự lớn như vậy quả thực làm cho người ta bất ngờ. Chính cậu cũng bàng hoàng khi chứng kiến cảnh tượng trên.