Giọng nói lạnh băng, trầm thấp như một cây kim băng giá xuyên thẳng vào trái tim của hắn. Trước giọng nói này, hắn dường như không thể cử động, không thể chống lại, chỉ có thể ngoan ngoãn, sợ hãi như một con kiến nằm dưới chân một kẻ khổng lồ...

Ngay lập tức, các tên lính dàn hàng, nhường đường cho một bóng hình xinh đẹp đi đến. Chỉ cần nhìn hình bóng từ xa, Hoàng Đông trong lòng không tự chủ mà tự nói:

“ Đẹp...đẹp quá!”

Hình bóng đó, nó đẹp hơn tất cả những nữ nhân khác mà hắn gặp. Thật sự trên đời này tồn tại một người xinh đẹp đến mức vậy sao? Tuy nhiên, hắn lại không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa gì khi thấy hình bóng đó, bởi đơn giản, hắn tự ti... Chính xác, hắn tự ti với chính bản thân mình, hắn tự nhận là mình không thể nào với tới được một cô nàng có hình bóng như vậy cả.

Và đúng như những gì hắn nghĩ, ngay khi hắn nhìn rõ được cô gái đi đến, trong lòng hắn không tự chủ khiếp sợ. Mặc dù cô gái bước đi rất nhẹ nhàng, thế nhưng từng bước đi, nhịp tim của hắn lại tăng thêm một nhịp. Trán hắn không tự chủ đổ mồ hôi khi thấy ánh mắt sắc bén của cô gái đang bước tới.

Cô gái đó dáng người nhỏ nhắn, thân hình thon gọn nhưng lại bao bọc bởi một bộ quần áo vô cùng kín kẽ, trên mặt mặc dù đeo khẩu trang, đội mũ nhưng chỉ cần nhìn từng động tác, từng ánh nhìn là sẽ bị mê hoặc vào trong đó. Đằng sau cô ấy đi theo một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt nghiêm túc, ai nhìn cũng đoán ra đó chính là thư ký riêng của cô gái ấy.

Hắn trong lòng suy đoán, khả năng rất lớn cô gái bí ẩn che mặt kia chính là một đại nhân vật mà chính hắn cũng không thể chọc vào. Tuy nhiên, khi này hắn lại nhớ đến câu nói đầy sát khí của cô gái.

“ Rốt cuộc, “ Anh ấy” trong lời cô ta nói đến là ai? Mình đâu có chọc vào cô nàng này!” Hắn trong lòng tự lẩm bẩm.

Không chờ hắn suy nghĩ hết, cô gái bí ẩn bất ngờ dừng lại, quay sang dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô gái bên cạnh, lạnh giọng nói:

“ Tên này có phải đã đến gây sự với anh Lâm Thần không?”

Cô gái bên cạnh nghe thấy vậy, giật mình nghiêm túc đáp:

“ Dạ, thưa cô chủ, đúng là như vậy. Hắn ta thậm chí còn muốn động thủ với cậu chủ!”

Khi này, cô gái bí ẩn mà Hoàng Đông còn đang suy nghĩ thân phận bắt đầu nhìn hắn với vẻ mặt căm thù, nghiến răng, gằn nói từng chữ:

“ Tốt, tốt lắm... Dám có ý muốn làm anh ấy tổn thương!”

Hoàng Đông cảm giác cả linh hồn hắn đều run rẩy, toàn bộ cơn đau hiện tại tạm thời tiêu biến, thay vào đó là cảm giác sợ hãi, hai hàm cắn chặt cố gắng giữ bình tĩnh, nước mắt trào dâng khi nhìn thấy cô gái bí ẩn đó nhìn hắn với ánh mắt ấy. Hắn cố gắng ngồi dậy, vẻ mặt sợ hãi nói:

“ Đừng...đừng giết tôi...”

Dù cho xưa kia hắn có thể hô mưa gọi gió ở khu thành phố này. Đi đường ngẩng cao đầu, chó còn không dám sủa, mọi người ai ai cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi... Thế nhưng khi này, hắn mới biết cảm giác của cái chết nó đáng sợ và khủng khiếp như thế nào.

Chỉ một ánh nhìn, một câu nói đã có thể có uy lực như vậy. Hắn hối hận, thế nhưng hắn không biết mình hối hận vì điều gì. Bởi vì hắn đã cố gắng lục tung toàn bộ cái óc của mình nhưng vẫn không tìm ra được mình đã đắc tội với cô gái xinh đẹp bí ẩn đó khi nào.

Mà kể cả hắn lúc bình thường gặp ngoài đường, nếu như gặp cô gái với vẻ mặt đó, chắc chắn hắn sẽ không do dự mà chạy trốn. Thật sự cô gái trên quá đáng sợ, hắn không dám có bất cứ một chút phản kháng nào.

Thế nhưng, một câu nói đã khiến hắn ngay lập tức ngất xỉu:

“ Giết hắn!”

“ Nhưng thưa tiểu thư, chúng ta còn chưa...”

“ Tôi không muốn nhắc lại lần hai, kẻ dám động đến anh Lâm Thần đều phải CHẾT!”

....

“ Nguyệt Sương... em thua rồi!” Lâm Thần vẻ mặt đầy thâm trường ý vị nhìn xem cô em gái Nguyệt Sương đang khó chịu nhìn Thiên Thiên chạy ra ngoài.

“ Thật là vô dụng!” Cô không tự chủ mà buộc lời khó nghe.

Và tất nhiên, Tiểu Ngọc cũng chẳng có vẻ mặt tốt, ở trên cùng chiếc thuyền với Nguyệt Sương, vậy nên khi nhìn thấy cảnh này, trong mắt cô tràn đầy thất vọng.



Còn về Lâm Thần, cậu trong lòng khoái chí đến cực điểm. Nhìn vẻ mặt có chút uất ức của Nguyệt Sương mà trong lòng cậu chỉ muốn mỉm cười. Lăng Thần nếu mà dễ bị đánh bại như vậy thì làm sao có thể thoát khỏi sự đeo bám của Tuyết Ngọc được chứ.

Cậu nhìn Nguyệt Sương đang cắn răng khó xử, vẻ mặt cố gắng nhịn cười nói:

“ Nếu như em chịu thua rồi thì hiện tại nên thực hiện lời hứa đúng không?”

Nguyệt Sương tất nhiên là một con người trọng chữ tín, vậy nên mặc dù trong lòng cô rất không tình nguyện, thế nhưng cuối cùng vẻ mặt cô vẫn tỏ ra chịu thua, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Thần, nói:

“ Vâng, thưa anh. Chúng em thua rồi! Anh muốn chúng em làm gì ạ?”

Rất lâu rồi, cậu mới thấy Nguyệt Sương ngoan ngoãn như vậy. Phải biết, Nguyệt Sương rất thích chọc phá cậu, hơn nữa, em ấy còn luôn luôn muốn dụ hoặc, thậm chí còn cưỡng hôn cậu...khiến cho cậu mỗi đêm đều phải run sợ vì chỉ cần sơ suất nhỏ, cả đêm đó em ấy sẽ khiến cậu bị rút sạch. Ấy thế mà bây giờ, cậu lại có thể nghe được em ấy ngoan ngoãn đến như này.

Tiểu Ngọc bĩu môi rời khỏi Lâm Thần, vẻ mặt hờn dỗi như đứa trẻ chờ nhận hình phạt trông vô cùng đáng yêu. Chỉ cần nhìn là muốn nựng ngay lập tức.

Lâm Thần gật đầu nhìn hai em gái ngoan ngoãn trước mặt, cậu ngồi dậy, chỉnh đốn trang phục. Thế nhưng do hai em ấy quá mạnh bạo nên áo của cậu đã bị thiếu mất hai chiếc cúc. Cậu thở dài, mặc kệ chúng rồi nhìn chằm chằm vào hai em ấy giống như chuẩn bị ra hình phạt.

Dù cho sắp nhận hình phạt, thế nhưng Nguyệt Sương lại tỏ vẻ bình tĩnh, khác xa so với vẻ mặt có chút sợ sệt của Tiểu Ngọc.

Lăng Thần không biết từ lúc nào đã ngủ gục trên bàn, cậu cũng không muốn đánh thức cậu ấy lúc này, vậy nên đã nhờ người hầu dìu cậu ta vào phòng nghỉ. Còn cậu thì nhìn hai em ấy, chờ sau khi Lăng Thần được dìu đi ra ngoài, cậu mới thở dài nói:

“ Các em thật là... Làm như vậy trước mặt Lăng Thần mà còn không biết ngại sao!”

Thấy Lâm Thần còn hỏi về chủ đề này, Nguyệt Sương ngay lập tức bày tỏ vẻ mặt dương dương đắc ý nhìn Lâm Thần, cô cúi đầu xuống làm cho Lâm Thần suýt chút chảy máu mũi vì sự đồ sộ của hai quả đồi, lúc này cô mới cười nói:

“ Cũng chẳng phải tại anh thích vậy sao? Mặc dù anh phản đối nhưng cơ thể anh lại rất thành nhật nha!”

Lâm Thần ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, trong lòng thầm hô cô em gái này đúng là yêu tinh mà. Bên ngoài ngây thơ nhưng chỉ cần có cơ hội là sẽ thành một tiểu yêu ma dụ hoặc ngay lập tức. Hơn nữa, có vẻ như em ấy đang nắm thế chủ động. Không được, cậu đã quá chiều chuộng em ấy rồi, cậu phải cho em ấy biết được sự lợi hại của cậu.

Ánh mắt né tránh, cậu đứng dậy, tránh khỏi tầm nhìn chết người đó, ánh mắt nghiêm túc nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mặt, thở dài nói:

“ Được rồi, anh cũng không đòi hỏi gì nhiều. Thật ra, anh chỉ ở với các em được một lúc, bởi vì...”

“ Anh nói cái gì?” Chưa kịp nói hết câu, cả Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc đều tức giận nhìn cậu nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play