Buổi chiều hôm đó, trong căn phòng chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện quân đội X...
Tư Hạ hiện tại đang đứng cạnh giường bệnh của Linh Nhi, vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn cô chủ của mình.
Trong lòng cô đang vô cùng day dứt, hối hận... Vì chính sự tắc trách không nên có, cô chủ mới ra nông nỗi này. Nếu không phải cậu chủ khi đó kịp thời ra tay thì cô chủ đã không còn trên đời nữa, khi đó, chính cô cũng không biết sẽ phải đối diện với điều này như thế nào.
Cô chỉ đứng đó, nước mắt chảy dài trên má, im lặng không nói lên lời. Cô hiện tại chỉ biết biểu hiện toàn bộ cảm xúc của mình thông qua cách này. Bởi vì cô thật sự không biết nên đền bù cho sự sai lầm của mình như thế nào?
Hiện tại, thứ cô có thể giúp được cho cô chủ chính là bảo vệ cậu chủ, gắn chặt tình cảm của hai người. Cô chủ đau khổ như thế nào? Chính cô là người hiểu rất rõ. Cũng vì hiểu rất rõ, vậy nên cô quyết tâm sẽ dùng tất cả mọi cách để hai người đến được với nhau, mãi mãi không chia rời.
Cô đứng ở đó rất lâu, không hề để ý tới thời gian. Chỉ đến khi bác sĩ đến thăm khám cho Linh Nhi cùng với rất nhiều người bảo vệ nghiêm ngặt thì cô mới rời khỏi.
Sở dĩ cô có thể an tâm rời đi là bởi vì những người đến kiểm tra đều được tuyển chọn một cách vô cùng kỹ càng. Để tránh mọi rủi ro xảy ra, tất cả những người được tuyển đều sẽ được gắn một con chip trong người, nhiệm vụ của nó chính là phân tích mọi thứ: từ nhịp tim cho đến sóng não truyền đến... từ đó chính nó sẽ dự đoán xem người ấy liệu đang có âm mưu hay bí mật gì đó không. Bởi vì chỉ cần có bất kỳ dao động nào, con chip sẽ tự động phát nổ, người được gắn con chip sẽ mất mạng ngay lập tức.
Ngoài ra, camera giám sát 24/24 gắn chặt từ bên ngoài cùng với hệ thống máy tính mạng độc lập ngăn chặn hacker... Tất cả mọi thứ đều hướng đến một thứ: Bảo vệ Linh Nhi.
Tư Hạ đương nhiên cũng luôn luôn chú ý quan sát điều trên. Ở trên xe riêng, ngoài một hộp quà mà cô giữ chặt trên tay, chiếc điện thoại cô đang cầm lúc nào cũng đang chiếu hình ảnh cô chủ cô đang được bác sĩ chăm sóc một cách cẩn thận. Từng hành động đều được giám sát cẩn thận, không lộ ra bất cứ sai sót nào...
Cô nhìn chăm chú vào đó, cho đến khi chiếc xe dừng lại. Khi này, cô mới nhẹ nhàng cất chiếc điện thoại đi, vẻ mặt nghiêm túc cầm giỏ quà đi vào trong.
Vì là người quyền lực rất cao, thế nên đi đến đâu, toàn bộ bác sĩ đều cúi đầu đến đó. Những vị khách chuẩn bị từ bên ngoài vào cũng phải dừng lại, nhường khoảng trống cho Tư Hạ đi vào.
Rất nhanh, cô đã đến căn phòng cần đến. Nó chính xác là căn phòng của cậu chủ mà cô kính nể - Lâm Thần.
Đến lúc này, cô từ từ hít thở một hơi thật sâu. Lấy trong túi một chiếc gương, sau đó từ từ soi khuôn mặt mình. Cô muốn chắc chắn rằng mình không được tỏ ra bất cứ sai sót nào.
Sau khi chỉnh lý bản thân, cô nhẹ nhàng gõ cửa, vẻ mặt vui cười chờ đợi.
Không thấy bất cứ tiếng động nào, cô nhíu mày nghi hoặc. Trong lòng chỉ suy nghĩ đơn giản là cậu chủ chưa nghe thấy tiếng cửa của cô mà thôi.
Thế nhưng, cô gõ hai lần, rồi ba lần... Thậm chí gõ liên tục nhưng lại không hề có bất cứ tiếng động nào. Đến khi này, vẻ mặt cô trở nên hốt hoảng, toàn bộ suy nghĩ ban nãy đều tan biến.
Một chân đá phăng cửa phòng, cả bệnh viện chấn động. Rất nhiều bệnh nhân tầng dưới đều hốt hoảng chạy tán loạn, tình cảnh rất hỗn loạn.
Tư Hạ đương nhiên là chẳng hề bận tâm đến điều đó, mặc cho khói bụi mù mịt không nhìn thấy đường nhưng cô vẫn nhanh chóng xông vào.
Không như cô dự đoán, Lâm Thần khi này đang ngồi trên giường, cả thân thể bao bọc chặt chẽ bởi chiếc áo khoác dày, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô.
“ Tư Hạ, sao cô lại đến đây?”
Nhìn thấy Lâm Thần ngồi trên giường an toàn, cô lúc này mới thở dài một hơi. Nhìn đằng sau có rất nhiều người đang đến, cô nhanh chóng ngoảnh ra đằng sau, nói lớn:
“ Tất cả người khác đều rời khỏi đây!”
Vừa nói xong, mọi người bên ngoài giống như nghe được mệnh lệnh, toàn bộ đều nhanh chóng rời đi.
Cảm nhận được bên ngoài không có ai, lúc này cô mới cúi đầu, vẻ mặt thành khẩn nói với Lâm Thần:
“ Xin lỗi cậu chủ, ban nãy tôi gõ cửa nhưng không thấy cậu trả lời, thế nên mới...”
Không cần nói hết, bởi vì cô thừa biết cậu chủ hiểu ý sau của cô định nói cái gì.
Đúng như những gì Tư Hạ nghĩ, Lâm Thần chỉ thở dài nói: