Thanh Tuyết dùng ánh mắt vô cùng tà mị, yêu kiều nhìn thẳng vào khuôn mặt Lâm Thần. Không ai có thể tin được là một cô gái xinh đẹp, quyến rũ cao quý, được vô số người con trai ước mơ theo đuổi lại làm một hành động dụ hoặc như vậy.

Tất cả mọi thứ như muốn thức tỉnh bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông, ai có thể chịu đựng được sức hút của một thiếu nữ như hoa như ngọc ôm chung chăn gối thân mật như thế chứ.

Có lẽ, Lâm Thần chính là một ngoại lệ. Nhìn Thanh Tuyết bắt đầu giở trò, cậu thừa biết cô nàng này sẽ không hề tha cho mình, vậy nên cậu cầm nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy, nhẹ nhàng nói:

“ Cô chủ nếu muốn thì có thể ngủ ở đây. Tôi sẽ sang phòng khác vậy?”

Câu trả lời nghe thì có vẻ Lâm Thần chấp nhận chịu thua, thế nhưng đối với Thanh Tuyết, đó chính là khiêu khích cô. Cái gì mà ngủ ở phòng khác, đây là có ý gì?

Anh ấy nghĩ mình là ai? Một kẻ muốn làm gì thì làm sao? Hay là một kẻ coi cô là không khí? Đối với cô, Lâm Thần hiện tại chính là “chồng” của cô, mà chồng thì phải nghe lời vợ, đó mới là chuyện nên làm chứ không phải một mực làm trái lại ý của cô.

Chờ Lâm Thần ròng rã mấy tháng trời, lúc nào cô cũng mơ về những ngày tháng tươi đẹp được sống bên anh ấy. Thật sự đó là khoảng thời gian đau khổ nhất cuộc đời cô, không có Lâm Thần bên cạnh, cô có cảm giác như mình đang sống chẳng có chút ý nghĩa nào.

Thế nên, khi Lâm Thần muốn rời đi, cả thân thể cô liền bật lên, đè chặt cả thân thể Lâm Thần không cho cậu ấy chạy thoát. Ánh mắt lộ rõ sự kiên quyết, như một ngọn núi không thể lay chuyển.

Lâm Thần bị Thanh Tuyết đè lên người, cảm giác nặng nề bắt đầu lan tràn, cậu hiện tại chẳng khác nào một chú chuột đang bị một con mèo chơi đùa.

“ Ha... anh to gan lắm. Dám cãi lời bổn tiểu thư.” Thanh Tuyết tức giận, giữ chặt hai tay Lâm Thần nói.

Lâm Thần cũng chẳng biết làm gì cả. Hai tay bị giữ chặt không thể cử động. Mà kể cả cậu hiện tại có thể cử động thì cũng không dám làm gì cô ấy, đơn giản là vì cô ấy đang ở trên người cậu, lại ở trên chiếc giường đơn, nếu như chỉ cần cô ấy ngã một chút thì sẽ có chuyện lớn xảy ra. Điều đó rất nguy hiểm.

Lâm Thần không cử động, Thanh Tuyết cảm thấy vui vẻ, cuối cùng thì cô cũng giữ lại được “tình yêu” của chính mình. Hiện tại, mình nên làm gì anh ấy đây nhỉ? Hay là bắt anh ấy tự trói hai tay, sau đó liếm chân... Hay là bắt anh ấy mặc bộ váy của mình nhỉ??? Khó chọn quá...

Sự bối rối trong cách “xử lý” của Thanh Tuyết khiến cho Lâm Thần nổi da gà. Bởi vì tất cả những điều đó đã hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần đó. Thèm khát, thích thú, điên loạn... tất cả những cảm xúc đều hòa vào làm một. Lâm Thần có một cảm giác: Chỉ cần ở cùng cô ấy một chút nữa thì cô ấy sẽ nhai cậu không nhả xương.

Thanh Tuyết ban đầu còn suy nghĩ, thế nhưng lúc sau, cô trở nên khó chịu ôm lấy đầu mình. Dường như cô đang rất khó chịu chuyện gì đó.

Tình trạng này xảy ra cũng rất nhanh, Thanh Tuyết lại dùng biểu cảm lạnh lùng vốn có, thế nhưng ẩn sâu trong ánh mắt tuyệt đẹp kia là một thứ gì đó tà ác vô cùng. Cô dùng hay tay đặt vào vai Lâm Thần, nói cũng trở nên không lưu loát:

“ Lâm... Thần....”

“ Dạ...” Lâm Thần sởn da gà, giật mình không tự chủ đáp.

“ Anh bỏ cái con ả Linh Nhi kia đi. Đi với em, em sẽ cho anh mọi thứ.”

“ Cái gì???” Lâm Thần giống như không thể tin được lời nói ban nãy, vẻ mặt kinh ngạc hỏi lại.

“ Tai anh có bị sao không? Em nói là chúng ta hãy trốn thật xa. Sau đó em sẽ cho anh tất cả mọi thứ, không hề thua kém con ả kia.” Thanh Tuyết dường như trở nên mất kiên nhẫn.

Đến lúc này, cậu mới hiểu ý nghĩ thật sự của cô ấy.

Cậu tỏ ra hài hước, nói nhẹ:

“ Cô chủ nói gì vậy? Cô cũng biết Linh Nhi lớn khủng khiếp đến mức nào mà? Tôi hiện tại đang cai quản chức vụ cao nhất của công ty cô ấy, nếu như bỏ trốn thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.”

Trong đầu cậu lúc này chỉ cảm thấy suy nghĩ của Thanh Tuyết rất buồn cười. Trốn khỏi Linh Nhi? Đây chính là đang rước họa vào thân chứ không phải là một ý tốt. Những thứ cậu kể trên chỉ là một phần rất rất nhỏ mà thôi.

Nếu như để cô ấy biết cậu dám bỏ trốn với một cô gái thì thật sự đó chính là một đại thảm họa. Sẽ có máu phải đổ ra, mọi thứ sẽ trở nên tăm tối vô cùng, thế giới chẳng khác nào đang đến ngày tận thế.

Cậu nghĩ như vậy cũng là có lý do. Quyền lực của Linh Nhi vô cùng khủng khiếp, cậu làm chủ tịch của một công ty lớn như vậy, ấy thế mà khi cậu tra rõ ràng thì hoàn toàn không hề có một chút thông tin gì về Linh Nhi cả, giống như toàn bộ công ty này chằng hề được cô ấy để tâm tới vậy.



Chỉ cần điều đó thôi, cậu có cảm giác Linh Nhi càng ngày càng không đơn giản, mặc dù cậu đã ở bên cạnh cô ấy rất rất lâu.

Hơn nữa, tình cảm chấp nhất của cô ấy dành cho cậu thật sự rất khủng khiếp. Vì cậu, cô ấy có thể sẵn sàng làm bất cứ điều gì, cho dù điều đó là tàn độc, nguy hiểm như thế nào?

Đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, cậu cũng dần chấp nhận con người cô ấy. Suy cho cùng, chỉ có cậu mới có thể làm cho cô ấy không trở nên điên cuồng, và cũng chỉ có cậu, mọi người xung quanh cậu mới được an toàn.

Cậu tin bản thân mình sẽ “cảm hóa” được Linh Nhi. Cô ấy nhất định sẽ trở về bộ dạng nên có ban đầu. ( Cái này không thể đâu.)

Đó là lý do cậu từ chối lời đề nghị của Thanh Tuyết. Dù cho nghe thì có vẻ rất cuốn hút, mê người đó nhưng nó chẳng khác nào đi ngược lại toàn bộ những gì mà cậu đang hướng tới.

Tuy nhiên, lời từ chối của cậu chẳng khác nào kích hoạt một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp trong con người của Thanh Tuyết. Vẻ mặt không cảm xúc rời khỏi Lâm Thần, đi từ từ đến cửa phòng.

Lâm Thần thấy Thanh Tuyết đi đến gần cửa ra vào, trong đầu cậu nghĩ cô ấy muốn ra về, dù sao thì chẳng ai lại vui vẻ khi bị từ chối cả. Thế nên, cậu mới tỏ ra có chút buồn phiền:

“ Xin lỗi cô chủ!”

Cậu khi này chỉ có thể xin lỗi cô ấy, trong lòng ghi nhớ điều này. Sẽ có một ngày cậu sẽ bày tỏ lòng thành của mình.

Còn bây giờ, cậu cảm giác như thân thể đã đạt đến giới hạn, vừa phải chịu đựng cơn đau lại còn phải chịu đựng sự dụ hoặc mê người của Thanh Tuyết. Nếu không phải cậu còn có lý trí thì đã sớm làm chuyện tày trời rồi.

Vậy nên, hiện tại cậu chỉ muốn nghỉ một giấc mà thôi, chuyện còn lại cậu sẽ tính sau.

Tuy nhiên, khi cậu đang muốn nhắm mắt lại, một tiếng lạch cạch vang lên. Khi cậu ngoảnh lại, cảnh tượng trước mặt khiến cậu vô cùng sửng sốt.

“ Thanh Tuyết, cô làm gì vậy?” Cậu nghi hoặc nhìn chìa khóa trong tay Thanh Tuyết, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Tại sao cô ấy lại khóa cửa? Chẳng lẽ cô ấy muốn làm chuyện gì đó mà không muốn cho ai biết hay sao?

Ý nghĩ ngây thơ của Lâm Thần rất nhanh đã được giải đáp bởi giọng nói đầy bá đạo:

“ Anh phải bị trừng phạt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play