Lâm Thần cùng với Nguyệt Sương đi vào trong túp lều. Trên đường đi, Nguyệt Sương dùng ánh mắt chờ mong, bàn tay nắm chặt lấy Lâm Thần không rời.
Nếu như thường ngày, Lâm Thần đã khiến cho cô say như điếu đổ bởi vẻ đẹp chết người đó thì hiện tại, cô lại cảm thấy anh ấy dễ thương sắp làm tan chảy mọi thứ mất rồi.
Lúc trước, cô còn chẳng bao giờ để ý tới giáng sinh, bởi vì nó thật là vô vị, chẳng có gì khiến cho cô hứng thú. Thế nhưng, hiện tại cô lại muốn hôm nào cũng là giáng sinh, mục đích duy nhất chính là được ngắm nhìn Lâm Thần ăn mặc bộ đồ như này, thật sự nó quá ư là bổ mắt cho cô.
Cảm giác như có ai đó nhìn chằm chằm, Lâm Thần rùng mình một cái. Cũng may là trang phục này cậu chỉ mặc trong đêm nay, cộng thêm việc là không có ai nhìn thấy, chứ nếu không thì thật sự không biết đào lỗ nào để mà chui vào nữa.
Vào trong túp lều, Lâm Thần nhẹ nhàng đặt một chiếc tất đỏ treo đầu giường, sau đó gói một túi quà nhỏ ở trong. Ánh mắt cậu lo lắng nhìn Linh Nhi đang nằm ngủ trên chiếc giường đó.
Trong lòng cậu lúc này chỉ còn lại cảnh tượng tổ chức giáng sinh cho cô ấy lần đầu. Thế nhưng khi đó Linh Nhi lại không thể hưởng thụ trọn vẹn bữa tiệc giáng sinh ấy. Mặc dù lỗi không phải do cậu, tuy vậy cậu vẫn muốn tổ chức cho em ấy một bữa giáng sinh tuyệt vời.
Một chiếc tất đỏ cùng với món quà bên trong, đó là ước mơ của biết bao đứa trẻ khi mà giáng sinh đến. Em ấy mặc dù là tiểu thư, chẳng thiếu thứ gì nhưng sự thật là em ấy vẫn còn rất nhỏ, chỉ là do cuộc sống quá khắc nghiệt khiến cho em ấy ra nông nỗi này mà thôi.
Món quà nhỏ đó tặng em ấy ngoài việc là tấm lòng của cậu cùng với Nguyệt Sương, nó còn chứa chan ước mong bấy lâu của cậu. Đó là em ấy có thể sống đúng với tuổi của mình, không cần vì tiền bạc và quyền lực làm cho thành một con người khác, để rồi chính em ấy cũng không thể hiểu được chính mình.
...
Sau khi xong xuôi, Nguyệt Sương hớn hở ngồi trên đùi cậu, ra sức hít hà lấy chiếc áo noel của Lâm Thần, vẻ mặt tươi cười nói:
“ A-aaaa... Anh hiện tại kể cho em kỷ niệm đó đi! Em tò mò sắp chết tới nơi mất thôi!!!”
Được một thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên đùi, lại còn ra sức ôm chặt lấy thân thể rồi hít hà... đó chính là ước mơ của không biết bao nhiêu người.
Thế mà, Lâm Thần lại không có chút nào tà niệm đối với Nguyệt Sương, thật sự em ấy chẳng khác nào Tiểu Ngọc đang vui đùa cậu lúc nhỏ cả. Từ cử chỉ cho đến câu nói, rồi còn cả giọng điệu, tất cả đều vô cùng giống, Chỉ khác là cô ấy là Nguyệt Sương- một vị tiểu thư, chứ không phải là Tiểu Ngọc.
Thấy Nguyệt Sương rất muốn biết, cộng thêm việc hiện tại cũng chẳng có việc gì cả, thế nên cậu cũng từ từ kể lại câu chuyện về cuộc gặp mặt giữa cậu và Linh Nhi giữa trời đông giá rét đó.
Ban đầu, cậu kể thì em ấy vô cùng chăm chú lắng nghe, giống như đang nghe một câu chuyện cổ tích. Thế nhưng, càng kể đến đoạn cao trào, Nguyệt Sương lại càng sốt sắng lên, thậm chí đôi khi cậu còn lo lắng nói:
“ Cô ấy bị bỏ rơi như vậy có bị gì không anh?”
“ Tại sao mẹ cô ấy lại bỏ cô ấy lại một mình như vậy?”
...
Lâm Thần đương nhiên rất vui khi Nguyệt Sương chịu lắng nghe câu chuyện của cậu, bởi đây chính là chuyện giữa cậu và một cô gái khác.
Thật sự Nguyệt Sương lúc này đã có một điểm khác biệt so với em gái Tiểu Ngọc của cậu, bởi vì chỉ cần cậu nhắc tên cô gái nào đó, chắc chắn em ấy sẽ nổi điên lên rồi làm đủ trò để khiến cậu quên đi cô gái đó.
Kể xong câu chuyện thì cũng đã đêm, giáng sinh cũng đã đi đến hồi kết. Nguyệt Sương không biết đã ngủ từ trong lòng cậu từ bao giờ. Tuy nhiên, khi ngủ thì vẻ mặt em ấy lại vô cùng hạnh phúc giống như đã đạt được một thứ gì đó làm cho em ấy mãn nguyện.
Nhìn sắc trời cũng đã đêm khuya, mọi người cũng đã quay trở về canh gác như ban đầu, cậu mới mệt mỏi từ từ chìm vào giấc ngủ.