Cảm giác đau rát, bờ má đỏ ửng nhưng hai người lại không dám nói gì, vẻ mặt tội lỗi cúi đầu trước ánh mắt đáng sợ của Lâm Thần.

“ Các người bảo vệ thân chủ kiểu gì vậy? Các cô có biết là chỉ thiếu chút nữa, cô ấy sẽ không còn trên cõi đời này không?”

Lời nói của cậu tràn ngập sự oán giận, phong thái như một ông chủ.

Minh Minh và Tư Hạ có bao giờ bị người khác cho ăn bạt tai như vậy, thế nhưng hai người chẳng hề tỏ ra một chút thái độ khó chịu, cả hai đều đồng loạt quỳ xuống, ăn năn hối lỗi nói:

“ Xin...xin lỗi cậu chủ... là chúng tôi sai!!!”

Ở đằng xa, mấy tên binh lính đều run rẩy cả tay chân khi nhìn thấy cảnh tượng này. Bởi bọn họ thấy hai người quyền lực rất cao đang quỳ xuống trước mặt cậu chủ.

Đáng sợ hơn là trên má của hai cô ấy đều in dấu bàn tay, ấy thế mà cả hai đều không hề tỏ vẻ khó chịu nào... Điều này chứng tỏ điều gì? Tội của hai bọn họ vô cùng lớn, thậm chí lớn tới nỗi mà để chính cậu chủ phải ra tay như này.

Tý nữa, chắc chắn cậu chủ cũng sẽ xử lý bọn họ, điều này khiến cho ai cũng đứng ngồi không yên, vì bọn họ chỉ là lính quèn, thật sự không thể chịu nổi được tội lớn này.

Lâm Thần mặc dù vẫn vô cùng tức giận, thế nhưng nghĩ lại cũng là do bọn họ không biết, thế nên cậu mới phất phất tay, nói với hai người:

“ Được rồi... lần sau còn xảy ra chuyện này thì chắc chắn tôi sẽ không tha. Bây giờ em ấy còn rất yếu, hai người mau chóng chuẩn bị các thứ cần thiết để tôi chăm sóc em ấy.”

Nghe Lâm Thần nói vậy, không hiểu sao Minh Minh và Tư Hạ đều dùng ánh mắt biết ơn nhìn cậu ấy.

Trong lòng bọn họ, Lâm Thần “trách phạt” như vậy chẳng khác nào là qua loa cho xong cả. Thật sự, lúc đầu hai người còn sợ cậu ấy sẽ dùng những “hình phạt” rất khủng khiếp để trừng phạt, thậm chí đáng sợ hơn cả cô chủ của họ.

Thế nhưng có vẻ như hai người đã suy nghĩ nhiều, chẳng những cậu ấy trừng phạt rất nhẹ nhàng mà còn chấp nhận tha thứ. Điều này khiến cho hai người tự răn đe bản thân mình, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.

Sau khi hai người rời đi, cậu mới uể oải đi ra ngoài, sau đó tranh thủ lúc mọi người không để ý mà đưa Nguyệt Sương lên.

Vì trong mắt mọi người, cậu là chồng của Linh Nhi, thế nên không một ai dám cãi lời cậu dù chỉ nửa câu, thế nên cậu cũng dễ dàng lắp thêm một chiếc lều to nữa để cho Nguyệt Sương ở lại.

Cũng may Nguyệt Sương cũng là con gái, thế nên trong lúc Linh Nhi đang bất tỉnh, mọi chuyện có vẻ “ nhạy cảm” đều sẽ giao cho cô ấy xử lý.

Đang rảnh không có gì làm, bởi vì Nguyệt Sương đã tranh hết việc của cậu. Thế nhưng đột nhiên cậu lại nghĩ tới một sự kiện gì đó, vẻ mặt có chút vui vẻ rồi nhanh chân chuẩn bị.

Rất nhanh đã đến buổi chiều, Nguyệt Sương lấy khăn lau mồ hôi ở trán sau đó đi ra bên ngoài.

Thế nhưng, cảnh tượng trước mặt khiến cho cô vô cùng bất ngờ. Cây thông noel, rồi còn cả bóng bay và vô cùng nhiều quà nữa... Tất nhiên, người làm không ai khác chính là Lâm Thần.

Lâm Thần đang loay hoay trang trí cây thông thì đột nhiên cảm nhận có ai đó. Ngoảnh mặt sang thì thấy Nguyệt Sương đứng đó nhìn, cậu cười cười vui vẻ nói:

“ Đêm nay là noel, anh muốn thay đổi không khí một chút ý mà!”

Cứ tưởng là Nguyệt Sương sẽ không thèm để ý, bởi vì suy cho cùng cô ấy cũng là tiểu thư cao quý, mà những người như vậy chắc cũng không bao giờ để ý tới mấy ngày này.

Thế nhưng...

“ Để em chuẩn bị với anh...” Nguyệt Sương thay đổi vẻ mặt, chạy đến nói.

Vậy là, Nguyệt Sương cũng gia nhập với Lâm Thần, chuẩn bị cho sự kiện giáng sinh tối nay.

Trong khi đang từ từ gói những món quà, Nguyệt Sương tò mò hỏi Lâm Thần:

“ Anh ơi! Anh từng nói là Linh Nhi gặp anh hồi còn nhỏ, lại còn vào đúng dịp giáng sinh. Em tò mò lắm! Anh kể cho em được không?”

Lâm Thần vừa nghe đến như vậy, toàn bộ ký ức từ thời thơ ấu tràn ngập về. Thật sự đó là ký ức mà cho đến hiện tại cậu cũng khó có thể quên.

Thế nhưng, rất nhanh cậu đã lấy lại tinh thần, vẻ mặt gượng cười nói:

“ Để đến tối anh sẽ kể cho em nghe nha. Hiện tại chúng ta cần đẩy nhanh tiến độ.”

Nguyệt Sương đương nhiên không ý kiến gì rồi. Rất nhanh cả hai đã tập trung hoàn toàn vào để làm.

Minh Minh và Tư Hạ nhìn hai người làm từ xa, cả hai quay mặt nhìn nhau, cười khổ...

Minh Minh nói trước: “ Cậu chủ đây là đang bắt cá hai tay hay sao?”

Tư Hạ đột nhiên gõ đầu Minh Minh, vẻ mặt nghiêm khắc nói:

“ Cậu chủ chỉ yêu duy nhất cô chủ thôi! Cô nói linh ta linh tinh gì vậy?”

Nói xong, Tư Hạ kéo Minh Minh rời khỏi đây, tránh cho Lâm Thần phát giác.

Tối đến, Lâm Thần cho phép binh lính rời khỏi đây để đi đón giáng sinh, chỉ có cậu cùng với Nguyệt Sương ở cạnh tại túp lều Linh Nhi.

Thế nhưng...

“ Nguyệt Sương! Tại sao anh phải mặc bộ đồ ông già noel vậy?”

Lâm Thần dùng ánh mắt miễn cưỡng khó hiểu nhìn bộ đồ trên người mình. Thật sự không thể hiểu được là em ấy đào đâu ra chiếc áo này, sau đó bắt cậu phải mặc nó.

Thế nhưng, Nguyệt Sương lại vô cùng thích thú nhìn cậu mặc chiếc áo này, thậm chí, cô ấy còn không ngần ngại mà ôm chặt cậu, khuôn mặt xinh đẹp cười nói:

“ Anh...anh dễ thương quá đi mất!!!”

Trong mắt Nguyệt Sương lúc này chỉ còn lại hình bóng của Lâm Thần. Phải biết, cô cũng đã mong chờ anh ấy mặc bộ đồ này lâu lắm rồi. Ấy thế mà, không thể ngờ khi mặc bộ đồ này, anh ấy lại dễ thương hơn vạn lần trong tưởng tượng.

Lúc này, trong đầu cô chỉ muốn “ăn” anh ấy mà thôi. Dễ thương như vậy thử hỏi ai mà chịu được chứ!!!

Thấy Nguyệt Sương giống như bị mê hoặc, lại còn muốn hôn cậu. Ngay lập tức, tay cậu chặn lấy đầu của em ấy, vẻ mặt cố gắng nghiêm túc nói:

“ Khụ...khụ... chúng ta hãy cầu nguyện đi... Đến giờ rồi đó.”

Nguyệt Sương nghe vậy, mặc dù khá khó chịu nhưng cô vẫn nghe lời cậu, hai tay chắp lại nhìn lên bầu trời cầu nguyện.

Cậu cũng như vậy, hai người cùng nhau ước nguyện dưới ánh trăng.

Sau năm phút, thấy Nguyệt Sương cũng đã cầu nguyện xong, cậu có chút tò mò hỏi:

“ Em cầu nguyện điều gì vậy? Nói cho anh biết được không?”

Giống như nói trúng thứ gì đó, em ấy đỏ mặt như trái ớt, cúi xuống xấu hổ nói:

“ Anh...anh muốn biết sao?”

Thấy Nguyệt Sương tỏ vẻ xấu hổ như này, cậu biết là mình hỏi hơi riêng tư. Dù sao thì đó cũng là bí mật của riêng em ấy.

Ngay khi cậu chuẩn bị xoa đầu em ấy, một giọng nói nho nhỏ từ em ấy phát ra khiến cho cậu hoài nghi nhân sinh:

“ Em...em muốn...muốn anh là nô lệ của em.”

Lâm Thần giống như không thể tin vào tai mình, cậu nhanh chóng hỏi lại:

“ Em...em vừa nói cái gì vậy?”

Cậu hỏi lại là bởi vì muốn xác nhận những gì em ấy nói. Một cô gái chỉ mới tuổi ăn tuổi học mà nói ra từ khủng khiếp như vậy khiến cho cậu không thể tiếp thu được.

Cũng may, sau khi cậu nói như vậy, Nguyệt Sương lại giống như nghi hoặc nói:

“ Anh muốn nghe bí mật của em??? Em vừa mới nói như vậy mà!!!”

Thấy em ấy cũng không có vẻ nói dối, cậu mới thả lỏng xoa đầu em ấy, sau đó dắt tay em ấy vào trong túp lều:

“ Chúng ta hãy cùng nhau đón giáng sinh nào.”

“ Vâng...” Nguyệt Sương đỏ mặt ngoan ngoãn đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play