Buổi tối hôm đó, Lâm Thần cùng với Nguyệt Sương trở về với cuộc sống thường ngày.

Về nhà, nhìn đống đồ mà cô mua để ở trên giường, vẻ mặt Nguyệt Sương không hề háo hức như khi đi chơi ở bên ngoài, trái lại, vẻ mặt cô đầy suy tư.

Trong mắt Lâm Thần, những món đồ này chính là những thứ giá trị, đắt tiền mà con gái rất muốn sở hữu. Tuy nhiên, đối với một cô gái giàu có quyền lực như Nguyệt Sương, mấy món đồ này trong mắt cô so với ngọn cỏ ven đường cũng chẳng khác là mấy.

Sở dĩ cô mua những món này chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là kéo dài thời gian đi chơi, để có thể ở bên cạnh Lâm Thần. Cô nung nấu ý định, đó là muốn thân mật nhất có thể với anh ấy, để cho người đàn ông này không thể rời xa cô, xa hơn nữa đó là mê đắm cô.

Nghĩ lại đêm qua, khi mà cô làm chuyện đó, cái cảm giác chiến thắng khiến cho miệng cô nở nụ cười.

Nhìn mình trước gương, khuôn mặt xinh đẹp không một khuyết điểm, cô vừa cười một cách đắc ý vừa nói:

“ Chỉ tôi mới có được anh ấy, không bao giờ cô thắng được tôi đâu!!!”

Ngay lúc này, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ phòng bếp, cô lại trở về với cái vẻ mặt ngây thơ lúc nãy, hai chân chạy lon ton ra ngoài.

Tuy rằng cô đã ăn đồ của Lâm Thần rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ cô biết từ “chán ăn” là gì cả.

Lúc trước, cô là một con người kén ăn, đa số món ăn trên cô đều ít khi động đũa vào đó. Thế nhưng, vẫn là những món ăn đó nhưng vào tay người đàn ông này thì chẳng khác nào cao sơn mỹ vị nhân gian cả.

Cô cùng Lâm Thần lại cùng nhau ăn, từng miếng thịt trên bàn đang vơi dần. Thế nhưng, đến giữa bữa ăn, cô có một cảm giác rất là lạ.

Lúc này, cô nhìn Lâm Thần đang từ từ ăn, vẻ mặt tỏ ra lo lắng, hỏi:

“ Anh...sao mặt anh xanh xao vậy?”

Lâm Thần được Nguyệt Sương thăm hỏi, cả thân thể cậu có chút giật giật, ánh mắt né tránh nhìn Nguyệt Sương rồi cười nói:

“ Em nói gì vậy? Anh khỏe lắm mà!!! Mà em ăn đi, thức ăn sắp nguội rồi!”

Nói xong, Lâm Thần không để ý tới Nguyệt Sương, cúi xuống ăn thức ăn.

Nguyệt Sương đương nhiên là không tin rồi, cô là người ở cùng Lâm Thần, thế nên chỉ cần nhìn ánh mắt đó, cô có cảm giác là anh ấy đang giấu mình thứ gì. Điều này khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

Cô rất muốn dùng biện pháp mạnh giống như đêm qua để tra khảo anh ấy. Cô muốn cho Lâm Thần biết là giấu giếm, lừa dối cô thì sẽ có hậu quả như thế nào? Cô muốn anh ấy phải quỳ xuống cầu xin cô, phải nịnh nọt cô...

Vừa nghĩ đến đây, cả thân thể cô lại bắt đầu nóng lên, ánh mắt trở nên đỏ ngầu, hai bàn tay nắm chặt giống như đang cố gắng kiềm chế bản thân mình.

Tuy nhiên, ngay khi nghĩ đến ánh mắt cưng chiều của Lâm Thần ban nãy, dục hỏa trong người cô giống như có một thứ gì đó cưỡng chế đè ép. Ánh mắt trở lại như bình thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thấy Lâm Thần không nhìn thấy cảnh tượng ban nãy, cô mới thở dài một hơi. Trong lòng thầm hô nguy hiểm, không thể ngờ chỉ trong một khoảnh khắc, cô suýt chút đã mất khống chế. Thật là đáng sợ, nếu không phải là cô tỉnh lại kịp lúc, chắc chắn sẽ có một chuyện động trời xảy ra.

Không dám nói gì nhiều, cô cũng cố gắng hoàn thành bữa tối của mình. Cả hai ăn xong, Lâm Thần cũng chẳng nói nhiều, tắm rửa rồi trở về căn phòng.

Nguyệt Sương đương nhiên muốn Lâm Thần dành thời gian cho cô nhiều hơn, tuy nhiên, có vẻ như hôm nay tâm trạng của Lâm Thần vô cùng kém, thế nên mặc cho cô nũng nịu như thế nào thì anh ấy cũng chỉ khuyên cô về phòng của mình.

Ngồi trên chiếc giường phòng mình, cô suy tư một điều gì đó. Ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa phòng của Lâm Thần, cô tự nói với bản thân:

“ Chắc chắn anh ấy đang giấu mình điều gì đó. Mình phải tra ra bằng được.”

Cô cầm lấy cuốn sổ nho nhỏ trong tủ, lật từng trang, vẻ mặt có chút lạnh lùng nói:

“Hôm nay, anh ấy cũng tập thể dục ít hơn bình thường 10 phút.”

“ Vào lúc 18 giờ 15 phút, anh ấy đặt chân vào phòng tắm, muộn hơn 15 phút so với ngày hôm qua.”

“ Anh ấy nấu ăn chậm hơn thường ngày 5 phút so với hôm qua. Đây đúng là dấu hiệu khả nghi.”



Nói xong, cô gập cuốn sách lại, sau đó cả thân thể nằm xuống giường, vẻ mặt có chút khó chịu:

“ Đêm nay, em sẽ tra hết toàn bộ.”

Đêm đến cũng rất nhanh chóng, mặt trăng lên cao báo hiệu cùng với tiếng ếch kêu rộn ràng. Vẫn là căn phòng của Lâm Thần, lúc này có một thân ảnh đang đi đến, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh với những bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động.

Ánh đèn tự động bật lên từ bên ngoài, thân ảnh lúc này mới nhìn thấy rõ, đó không ai khác chính là Nguyệt Sương.

Lúc này, mặc dù trời rất lạnh do về đêm, thế nhưng trên người cô cũng chỉ mặc một chiếc áo ba dây mỏng trông vô cùng quyến rũ.

Thế nhưng, chút quần áo này làm sao có thể ngăn cản được cái lạnh của mùa đông, nhất là vào ban đêm, cô không tự chủ run cầm cập rồi hắt xì một cái...

“ Lạnh...lạnh quá... mình quên không mang theo chiếc áo ấm.”

Nói đến đây, cô mới cầm trong tay chiếc khóa, từ từ cạy chiếc của của Lâm Thần. Đôi tay run cầm cập cùng với giọng nói gấp gáp:

“ Nhanh nào...nhanh nào...mình sắp chết cóng đến nơi rồi. Mình muốn ôm anh ấy rồi đánh một giấc.”

Nói xong, một tiếng “cạch” vang lên, báo hiệu cánh cửa được mở.

Không lãng phí một phút giây nào, Nguyệt Sương vận dụng hết sức lực xông vào căn phòng.

Theo hướng giường của Lâm Thần, cô không ngần ngại chui vào trong chiếc chăn đó. Một cảm giác ấm áp khiến cho thân thể của cô run rẩy vì sung sướng, cô vừa xoa xoa đôi tay vừa thích thú nói ở trong chăn:

“ Ấm...ấm quá đi...Thật là thoải mái.”

Mùa đông, được chui vào chăn ấm thì đúng là không có gì tuyệt bằng, nhất là khi vừa mới ở ngoài trời lạnh. Một điều tuyệt vời hơn nữa, càng mặc đồ mỏng thì chui vào chăn thì sẽ càng ấm, đó là lý do mà Nguyệt Sương mới mặc đồ mỏng như vậy.

Đang sung sướng vì được chui vào chăn ấm, cô lại nghe thấy một giọng nói có chút mệt mỏi từ bên cạnh:

“ Nguyệt...Nguyệt Sương...sao em lại ở đây...?”

Vừa nghe thấy câu này, Nguyệt Sương giống như phản xạ quay đầu lại. Một cảnh tượng khiến cho cô thay đổi sắc mặt. Lâm Thần vẫn chưa ngủ hẳn, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi nhìn cô.

P/S: Hmm, ai sẽ là người “đau khổ” đây nào, ae đoán đi nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play