Lời nói của Linh Nhi giống như một bản án tử dành cho Tống Tài. Cả hội trường ai cũng căng thẳng khi nghe thấy những lời này. Chẳng lẽ...cô ấy định làm chuyện đó ở đây hay sao.
Đúng là Linh Nhi đã ra một điều cấm kỵ, đó là không được bày tỏ bất cứ tình cảm trai gái nào đối với cô ấy. Thật sự khi nghe tin này, rất nhiều công tử đã mất ăn mất ngủ rất nhiều ngày. Bởi vì họ biết là từ giờ không ai có thể lấy được trái tim của vị tiểu thư này.
Biết là không thể chạm được cô ấy, tuy vậy bọn họ cũng phải ngạc nhiên khi nghe thấy cái lời đáng sợ đó. Cũng may là bọn họ không ngu ngốc như vậy, nếu không thì... Nghĩ đến đây mà trán của bọn họ cũng đổ một vài giọt mồ hôi.
Riêng Tống Tài, khi nghe thấy bản án tử của mình, trong lòng cậu ta có chút sợ hãi. Ai mà đối diện với lúc chết chẳng có một lỗi sợ, cho dù người đó có mạnh mẽ đến như nào.
Tuy nhiên, sức mạnh của tình yêu nó vô cùng lớn, nhất là đối với một người đã si mê Linh Nhi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tống Tài ngoảnh lên nhìn Linh Nhi, khuôn mặt cậu ta đỏ ửng như cà chua khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng xinh đẹp đó. Đến lúc này, cậu ta chỉ cười, một nụ cười của sự thoả mãn rồi nói:
“ Được chết ở dưới tay em, anh cũng cảm thấy thỏa mãn. Dù sao, không một ai có thể xứng đáng ở bên cạnh em, vậy nên mong kiếp sau...”
Tống Tài nói ra những câu nói cuối cùng, có thể đó chính là lời trăn trối của cậu ấy. Một điều mà khiến ai cũng cảm động đó là cái vẻ mặt si tình đó, một tình yêu cố chấp, một tình yêu ngắn ngủi đầy đau khổ.
Linh Nhi thấy tên Tống Tài nói vậy, cô trong lòng vô cùng khó chịu và giận giữ. Cái tên này khiến cho cô vô cùng căm ghét, nếu như những lời này mà truyền đến tai anh Lâm Thần thì chắc chắn anh ấy sẽ không vui.
Với một người vợ, cái đầu tiên và cũng là quan trọng nhất đó chính là sự chung thủy. Cô không cho phép bất kỳ ai có tình cảm gì ngoài anh ấy, chỉ có anh ấy mới được phép yêu cô, toàn quyền sở hữu cô.
Cô không muốn anh ấy phải phiền lòng khi nghe thấy những lời đó, vì thế, cô nhất định phải chấn chỉnh ngay lại.
Nhìn Tống Tài còn đang nói ba hoa chích chòe, cô nhăn mặt khó chịu nói:
“ Câm mồm! Một thứ rác rưởi như anh mà có quyền đòi có tình cảm với tôi!”
Linh Nhi không ngần ngại nói, điều này vô tình làm cho những công tử đằng xa cũng cảm thấy đắng chát. Rác rưởi??? Một vị công tử nhà giàu bị cô ấy nói là rác rưởi, thế người nào mới xứng đáng lọt vào mắt của cô ấy bây giờ...
Bị Linh Nhi nói mình là rác rưởi, Tống Tài chẳng hề tức giận, cậu ấy chỉ cười một cách đắng chát, nói:
“ Cũng phải, với tài năng và quyền lực của em, mọi đàn ông trên trái đất này đều là rác rưởi với em mà thôi!”
Linh Nhi nghe thấy câu này, cô chỉ nở một nụ cười lạnh, vẻ mặt vô cảm nhìn Tống Tài rồi nói:
“ Đúng là tất cả mọi đàn ông trên trái đất này đều là rác rưởi trong mắt tôi, duy chỉ có một người”