Sau khi chứng kiến cảnh nhà họ Trạch bị Linh Nhi xử gọn, tất cả mọi người trong đại sảnh đều có nỗi sợ trong lòng.
Tuy nhiên, cũng may là cô nàng sát thần này chỉ ngồi vào bàn, tất cả mọi việc còn lại đều được giao cho những người thân cận với cô ấy.
Lời chúc, lời tán thưởng, những tiếc mục đặc sắc được phô trương ra trong bữa tiệc. Bữa tiệc này tuy là do Linh Nhi sắp đặt nhưng có vẻ như cô ấy cũng không khắt khe về mấy chuyện nhỏ nhặt này, dáng vẻ cô ấy chỉ ngồi yên một chỗ và nhắm mắt lại.
Nguyệt Lan chỉ dám liếc nhìn Linh Nhi một chút. Nếu so về vẻ đẹp thì dường như con gái của cô cũng một chín một mười với vị tiểu thư này. Duy chỉ có cái khí chất, một thứ trời cho của cô ấy là ăn đứt tất cả.
Nhìn vị tiểu thư nhỏ nhắn ngồi ở vị trí đó, cô chẳng hề cảm thấy nó là bất thường. Nó giống như đó là điều hiển nhiên. Không một ai có thể ngồi chỗ đó ngoài cô ấy cả.
Nguyệt Lan thở dài một hơi, nếu mà cô cũng được một chút khí thế này thì thật là tốt quá. Nhìn lại thân thể run run của mình khi nhìn, cô chỉ biết cười trừ rồi rời xa nơi đây. Tự tin bấy lâu mà cô cho là tự hào, cái mà cô cho là ít ai sánh ngang với khí chất của mình lại phải run sợ trước khí thế trời cho của Linh Nhi.