Dưới tác dụng của những dụng cụ nghiên cứu mà tổ chức quốc tế mang đến, tốc độ hồi phục của Doãn Trừng càng lúc càng nhanh. Tế bào P trong cơ thể anh nhanh chóng tái tạo, chống lại virus tang thi cứng đầu.
Lạc Lâm đang bận rộn luôn tay luôn chân với một đống máy móc mới chuyển tới trong phòng thí nghiệm trên tàu sân bay.
Cách đó không xa truyền tới một trận xôn xao, mấy nghiên cứu viên bị đẩy ra, đồ đạc rơi đầy đất.
“Làm sao vậy?”
Lạc Lâm khó chịu quay đầu lại thì nhìn thấy Lạc Vũ vọt ra từ trong đám người.
Cậu thở phì phò đứng lại, quét mắt nhìn vô số ống nghiệm chứa chất lỏng màu lam trên giá.
Dưới ánh đèn lạnh, những ống nghiệm đó lóe ánh sáng nhạt như vật bị nguyền rủa. Thoạt nhìn thì chúng giống nhau như đúc, nhìn kỹ mới thấy màu sắc từng cái lại khác nhau.
Lạc Lâm tiến lên sờ ra sau cổ Lạc Vũ để cậu bình tĩnh lại.
“Sao thế con? Không cần vội như thế, bĩnh tĩnh chút.”
Lạc Vũ không bình tĩnh nổi, “Đã ba ngày rồi học trưởng vẫn chưa tình lại, đúng không ạ?”
Tay Lạc Lâm đặt trên cổ cậu khựng lại sau đó thu về, vén tóc ra sau tai.
“Cũng không phải chuyện gì lớn. Thuốc lần này tiêm cho cậu ấy có nồng độ cao, hiệu quả càng tốt hơn.”
“Nhỡ anh ấy không bao giờ tỉnh lại thì sao ạ?” Lạc Vũ hỏi bà.
“Sẽ không đâu.” Lạc Lâm vỗ vai cậu, “Tuy rằng quốc tế coi cậu ấy là vật thí nghiệm, nhưng mẹ là mẹ con, mẹ đảm bảo sẽ bảo đàm an toàn tính mạng cho cậu ấy.”
“Vậy phải bao lâu nữa anh ấy mới có thể tỉnh lại ạ?”
“Cái này chúng ta đều không thể xác định được.”
Vai Lạc Vũ rũ xuống, có chút mất mát.
“Ngày mai con phải đi rồi, phải đi chấp hành nhiệm vụ cùng quân đội.”
“Chấp hành nhiệm vụ?” Lạc Lâm không khỏi cao giọng, “Mẹ thấy chỉ huy Đông khu của các con điên rồi, thế mà lại để con ra ngoài cùng quân chính quy.”
Lạc Vũ ngắt lời bà, “Là con tự mình yêu cầu.” Cậu dùng mu bàn tay quệt mũi, “Con muốn đi.”
Lạc Lâm xoa eo, hỏi: “Đi bao lâu?”
“Ít nhất là nửa năm.”
“Nửa năm?”
“Tìm bệnh nhân số 0.”
Lạc Lâm nghe xong trầm tư một hồi rồi hỏi: “Con có biết nguy hiểm thế nào không? Bệnh nhân số không đã bị biến dị do chất phóng xạ, không biết bây giờ nó đã mạnh nhường nào.”
“Con biết.” Lạc Vũ nương theo lời bà mà phản bác, “Con không cần mọi người bảo đảm an toàn cho con.”
“Con…”
“Con đi trước đây.” Lạc Vũ cụp mắt không nhìn bà, “Sáng mai phải đi rồi, tạm biệt mẹ.”
Cậu xoay người rời đi, đi được vài bước lại bị Lạc Lâm gọi lại.
“Lạc Vũ.” Bà trịnh trọng gọi tên cậu, “Chúc con may mắn.”
Nếu thật sự có vận may, Lạc Vũ hy vọng có thể chia nó cho Doãn Trừng trước. Cậu trở về bên ngoài phòng bệnh, hộp cơm nắm cá hồi lẻ loi trên băng ghế, đã lạnh ngắt.
Đan Hi Thanh đang kiểm tra dụng cụ trong phòng bệnh. Lạc Vũ đẩy cửa đi vào, ngồi xuống trước giường của Doãn Trừng.
Lông mi của anh cụp xuống, lông mày anh tuấn giãn ra, tóc dài xõa hai bên, mũi cao thẳng, đẹp tựa người đẹp đang say giấc trong truyện cổ tích.
Người đẹp chìm trong giấc ngủ được hoàng tử trao một nụ hôn thì sẽ tỉnh dậy, nhưng bọn họ còn không thể hôn môi.
Lạc Vũ duỗi tay sờ lên mắt anh, nhẹ nhàng xoa, có chút ngứa nhưng Doãn Trừng cũng không bị cậu đánh thức.
Anh như vị thần không muốn hiện thân, mặc cho tín đồ ở cạnh anh thành kính quỳ lạy cầu nguyện thế nào thì anh vẫn nằm đó nhắm mắt bất động.
“Đừng lo.” Đan Hi Thanh ở cạnh an ủi, “Nhiệt độ cơ thể và tần suất tim đập của cậu ấy vẫn bình thường, không có dấu hiệu chuyển biến xấu đâu.”
Lạc Vũ không quan tâm cái này, cậu chỉ muốn Doãn Trừng tỉnh lại trước khi mình phải rời đi thôi.
Cậu kéo ghế lại gần mép giường, nắm tay Doãn Trừng nằm sấp xuống đợi anh tỉnh lại.
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng máy móc vận hành, âm thanh kia kéo dài, Lạc Vũ nghe một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Dưới hoàn cảnh cực kỳ an tĩnh này, Lạc Vũ như được tiêm thuốc, cùng mỹ nhân say ngủ của mình chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến khi cậu tỉnh lại thì đồng hồ trên tường đã chỉ 8 giờ tối.
Tiểu Tây lay cậu tỉnh, Lạc Vũ mơ màng ngẩng đầu nhìn rõ mặt cô.
Cô nàng sợ hãi đến độ vỗ cho cậu một cái rõ mạnh, “Có phải cậu bị quá mệt mỏi không, mắt đỏ đến mức này. Dọa tôi sợ chết khiếp.”
“Có lẽ vậy.” Lạc Vũ dụi mắt, xoay cổ một chút, cậu nhìn về phía Doãn Trừng vẫn chưa tỉnh, “Vừa rồi anh ấy có tỉnh dậy chút nào không?”
“Không.” Tiểu Tây trả lời, cái đầu đang lắc chợt dừng lại như bị bấm nút tạm dừng, “…Cậu biết rồi à?”
“Cậu đừng đợi nữa.” Cô nói, “Chưa tỉnh ngay đâu.”
Lạc Vũ thở dài, nhìn về phía cơm nắm cá hồi bên mép giường.
Ánh mắt của Tiểu Tây cũng dừng ở cùng vị trí, cô lén nuốt nước miếng một cái.
“À thì, tôi còn chưa ăn cơm tối…”
“Lạnh rồi, không ăn được. Lần sau tôi mời cô ăn món nóng nhé.” Lạc Vũ từ chối thẳng rồi lại nghĩ tới chuyện gì, hỏi: “Có giấy bút không?”
Nguyện vọng của Tiểu Tây không được đáp ứng, cô bĩu môi xoay người lấy giấy nhớ và bút cho cậu.
Lạc Vũ kê giấy nhớ hình trái tim lên méo giường, viết từng nét chữ, Tiểu Tây lặng lẽ ngó nhưng bị cận nên không nhìn rõ.
Cậu viết xong giấy nhớ, dán nó lên bên ngoài túi cơm.
Tiểu Tây thấy cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, vội vàng gọi cậu lại. “Này, bao giờ cậu mời tôi ăn cơm thế?”
“Đợi tôi xong nhiệm vụ trở về đi.” Lạc Vũ nhoẻn miệng cười, tầm mắt lại dừng lại trên người Doãn Trừng, không biết lời này là nói với ai, “……Nếu có thể trở về.”
Sáng sớm hôm sau, hai máy bay trực thăng đậu trên khoảng đất trống của quân doanh. Gió lạnh mùa thu cuốn theo lá xanh, đáp lên mặt Lạc Vũ.
Cậu mặc áo ngụy trang đứng cùng bốn người khác, chốc chốc lại nhìn ra sau.
“Đừng nhìn nữa” Lạc Lâm khoanh tay đứng sau nhóm quân nhân, “Mẹ tới còn chưa đủ sao?”
Lạc Vũ không nói lời nào, yên lặng xoay đầu về.
Trình Xuân Sinh chỉ huy đội Tấn Hổ lên máy bay, sau đó đi đến trước họ.
“Mang trang bị lên đi.” Ông ra lệnh, sau đó đến trước mặt Lạc Lâm, “Vất vả rồi.”
Lạc Lâm xua tay, “Chỉ huy Trình đừng như vậy, chuyện riêng thôi.”
Sau đó bà hạ giọng, đôi mắt màu lam chớp chớp nhìn về phía Trình Xuân Sinh.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết ông giữ cậu ấy lại với mục đích gì.”
“Doãn Trừng khôi phục,” bà gằn từng chữ một, “sẽ là thành quả của viện nghiên cứu, ông đừng hòng dùng cậu ấy để làm gì khác.”
Trình Xuân Sinh cười, “Làm cái gì? Giáo sư Lạc Lâm, bà nghĩ xấu cho tôi quá.”
“Tốt nhất là do tôi cả nghĩ.” Lạc Lâm cũng mỉm cười với ông.
Lạc Vũ không biết bọn họ đang thì thầm cái gì, đi theo Trương Anh chuyển đồ lên máy bay.
Đoạn Vô Tắc giúp cậu đẩy đồ, cúi người nhỏ giọng hỏi cậu: “Doãn Trừng đâu? Hắn không tới tiễn cậu à.”
“Anh ấy… có việc.” Lạc Vũ không muốn cùng nhiều lời với y, qua loa mấy câu rồi tránh đi.
Mọi người đứng thành một hàng cạnh máy bay, Trình Xuân Sinh mặc quân trang đứng nghiêm trên mặt đất.
“Nhiệm vụ lần này vô cùng hung hiểm, nhưng quân đội phái các cậu đi chính là để các cậu giành phần thắng trở về. Tới tổ chức quốc tế phải biểu hiện cho tốt, làm rạng danh Đông khu!”
Trương Anh dẫn đầu hô: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Mọi người cũng đồng thanh đáp lại một câu.
“Quyết tâm!”
Lâm Nhị ngồi vào ghế điều khiển, bốn người khác lần lượt lên máy bay.
Cánh quạt lớn màu trắng dần tăng tốc, cắt ánh nắng hắt xuống mặt đất, lúc sáng lúc tối.
Lạc Vũ bắt lấy cửa khoang chưa đóng lại, nhìn máy bay dần dần rời xa mặt đất, dần nghiêng lên trên.
Xuyên qua mắt kính chắn cát, cậu nhìn về phía Lạc Lâm và Trình Xuân Sinh dần xa mà phất tay.
Khoảng trống to lớn chỉ còn lại hai người bọn họ cùng vẫn những binh sĩ tới tiễn, sau đó lều trại của quân doanh hiện ra trước mắt.
Tiếp đó là quán anh nhóm quân nhân thường lui tới, rồi quán mì, rồi quốc lộ, tòa nhà chung cư và trung tâm chỉ huy.
Từng tòa nhà cao tầng mọc lên từ nền đất, mọi người trên đảo biến thành những chấm đen.
Giữa không trung, Lạc Vũ thả tay xuống.
Cậu bị Trương Anh quát lớn đẩy ra khỏi cạnh của khoang, cánh cửa đột nhiên bị đóng lại. Lúc này cậu mới phản ứng lại, bản thân đã ở trên trời cao cách xa mặt đất mất rồi.
Cậu mờ mịt ngồi trên sàn nhà, nước mắt tràn mi.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Sẽ không tách nhau lâu đâu (´-ω-`)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT