Một tuần sau khi viện nghiên cứu được tiếp quản, Lạc Vũ được Trình Xuân Sinh gọi vào văn phòng chỉ huy.

Mấy ngày nay cậu vẫn vậy, việc chính mỗi ngày là đi theo Trương Anh luyện tập, mỗi buổi chiều sẽ rút ra nửa giờ đi thăm Doãn Trừng.

Thời tiết đã chuyển lạnh, gió biển rất lạnh. Trong miệng Lạc Vũ còn đang nhai bánh mì, vừa mặc áo khoác vừa chạy về phía toà nhà chỉ huy.

Bên ngoài văn phòng của Trình Xuân Sinh vẫn có lính canh, Lạc Vũ nuốt nốt miếng bánh rồi gõ cửa.

“Vào đi.”

Tiếng Trình Xuân Sinh vang lên phía sau cánh cửa. Lạc Vũ đẩy cửa vào, thấy trong phòng còn có bốn người khác.

Trương Anh, Giang Phàm, Đoạn Vô Tắc, còn có thêm một người đàn ông đeo kính để râu.

Bốn người đứng thành một nhóm, đồng loạt nhìn về Lạc Vũ ở cửa.

Bị mọi người nhìn như vậy, Lạc Vũ có chút xấu hổ, cậu đi qua đứng cạnh Đoạn Vô Tắc.

Trình Xuân Sinh chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trước mặt bọn họ.

“Đến đủ cả rồi. Lần này mọi người có hai thành viên mới, trước hết giới thiệu làm quen với nhau đi.”

Trương Anh đứng ngoài cùng bên phải, thẳng lưng dẫn đầu: “Đội trưởng đội Liệp Ưng, Trương Anh.”

Giang Phàm theo sau: “Đội viên đội Liệp Ưng, Giang Phàm!”

Người đàn ông đeo kính để râu ung dung mở miệng: “Bác sĩ kiêm nhân viên kỹ thuật đi theo đội Liệp Ưng, Lâm Nhị.”

Lạc Vũ lặng lẽ quay đầu đánh giá hắn. Người này đeo kính gọng trong, cằm để râu dê, phía trên môi cũng để ria mép. Kiểu tóc không cẩu thả, thần thái trầm ổn bình tĩnh, nhìn qua khoảng hơn 30 tuổi.

Rất nhanh người nọ đã phát hiện ánh mắt của Lạc Vũ, hắn quay đầu gật đầu với cậu.

Đoạn Vô Tắc tiếp tục giới thiệu. “Đội viên mới của đội Liệp Ưng, Đoạn Vô Tắc, từng thuộc tiểu đội quân tình nguyện.”

Lạc Vũ bất ngờ với sự xuất hiện của Đoạn Vô Tắc. Trong quân tình nguyện, người này và cậu luôn tụt lại phía sau, cuối cùng đội Liệp Ưng lại nhận hai đứa bọn cậu.

“Đến cậu.” Trình Xuân Sinh kéo suy nghĩ của Lạc Vũ về.

Cậu đứng nghiêm, lớn tiếng: “Đội viên mới của đội Liệp Ưng, Lạc Vũ, tôi… cũng từng là quân tình nguyện.”

Lâm Nhị đứng một bên phát ra tiếng cười gần như không thể nghe thấy.

Lạc Vũ chợt thấy khó xử, căng thẳng túm góc áo. Nhưng Trình Xuân Sinh cũng không có vẻ gì là không hài lòng với cậu, ông ngồi trở lại sau bàn làm việc, lấy một tập tài liệu trong ngăn kéo ra.

Tài liệu toàn chữ là chữ, Đoạn Vô Tắc đứng cạnh Lạc Vũ nheo mắt nhìn mãi không ra, nhỏ giọng hỏi Lạc Vũ trên văn kiện viết gì.

Thành quả huấn luyện với Trương Anh đúng là rất hữu dụng, Lạc Vũ cảm thấy từ thể lực đến thị lực của mình đều được nâng cao. Cậu nhìn chằm chằm văn kiện toàn chữ một hồi rồi chợt hiểu nguyên nhân Trình Xuân Sinh triệu tập bọn họ.

“Tổ chức quốc tế yêu cầu các khu trên toàn thế giới phái tiểu đội đi tìm bệnh nhân số 0.” Trình Xuân Sinh giải thích, “Sau khi thảo luận, khu Đông của chúng ta sẽ phái hai đội Liệp Ưng và Tấn Hổ đi chấp hành nhiệm vụ.”

Phái một đội chỉ có năm người, hai trong số đó là người mới tay trói gà không chặt để tham gia nhiệm vụ của tổ chức quốc tế?

Lạc Vũ không tin nổi phải chớp chớp mắt, Trình Xuân Sinh ngẩng đầu đối mắt với cậu.

“Đây là một cơ hội cho các cậu rèn luyện.”

“Chỉ huy Trình,” Trong lòng Đoạn Vô Tắc không yên, do dự mở miệng, “Đội Tấn Hổ ngài nói cơ cấu thế nào?”

“Giống các cậu, năm người.” Trình Xuân Sinh nghịch bút máy trên bàn, “Nhưng đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, Trương Anh cũng quen.”

Cách biệt về thực lực hơi bị rõ ràng đấy.

“Ra dáng đội viên đội Liệp Ưng chút đi.” Trình Xuân Sinh đứng dậy, đi đến trước mặt Lạc Vũ và Đoạn Vô Tắc, “Tôi tin mình không nhìn nhầm người.”

Ông chậm rãi đi qua trước mặt họ, “Quân tình nguyện chiêu mộ được khoảng 90 người, chỉ có hai cậu là đồng ý gia nhập quân chính quy.”

“Hẳn mọi người đều biết tầm nguy hiểm của virus nhỉ? Như vậy quyết định gia nhập quân chính quy cũng không phải một quyết định lúc xúc động nhất thời.”

Trái tim lơ lửng của Lạc Vụ lại trĩu xuống.

Giang Phàm hỏi: “Nhiệm vụ này, cần bao nhiêu thời gian ạ?”

“Nhiều thì hai năm, ít thì nửa năm.”

“Nửa năm…” Lạc Vũ tưởng tượng đến việc không được thấy Doãn Trừng trong khoảng thời gian lâu như vậy, trong lòng có chút chần chừ. Nhưng chuyện này cũng liên quan đến việc Doãn Trừng có thể sớm bình phục hay không, cậu rất sẵn lòng tham gia hành động lần này, dùng thời gian nửa năm xa cách để đổi lấy sự khỏe mạnh của Doãn Trừng cùng những người bị nhiễm khác.

“Không còn gì để nói, sáng mai sẽ xuất phát, trở về thu thập một chút, không thể mang theo quá nhiều đồ.”

“Vâng.”

Năm người đồng thời đứng nghiêm, giày Martin đạp lên sàn gỗ tạo tiếng vang.

Trước khi đi, Trình Xuân Sinh gọi Lạc Vũ đi cuối đội ngũ lại.

“Lưu luyến Doãn Trừng sao?”

Lạc Vũ khựng lại, “Không ạ.”

Trình Xuân Sinh đi đến phía sau cậu. Lạc Vũ quay đầu lại, tầm mắt dừng lại trên quân phục của ông, trên đó có gắn một huân chương lấp lóa ánh vàng.

“Biết vì sao lại phái cậu đi không?” Ông hỏi.

“Một cơ hội rèn luyện.” Lạc Vũ ngoan ngoãn đáp lời, “Cảm ơn chỉ huy Trình.”

“Không chỉ có vậy.” Trình Xuân Sinh cười, “Biết vì sao khi muốn bình ổn dân tâm tôi cho viện nghiên cứu dọn ra khỏi đảo nhưng lại khăng khăng muốn cậu ở lại trong quân đội không?”

Lạc Vũ không nghĩ tới chuyện này, khó hiểu ngẩng đầu, “Vì sao ạ?”

“Vì Doãn Trừng biết viện nghiên cứu không so được với quân đội, giữ cậu lại để cậu làm con tin khống chế cậu ta.”

Như bị một chậu nước lạnh xối lên đầu, Lạc Vũ sững sờ tại chỗ. “Con tin? Khống chế anh ấy gì cơ? Chỉ huy Trình, tôi không hiểu ý ngài.”

Trình Xuân Sinh chắp tay sau lưng xoay người đi hai bước, trầm tư một hồi rồi đột nhiên xoay người lại.

“Thoạt nhìn cậu ta không phải người tốt gì.” Trình Xuân Sinh hít một hơi, “Ý thức đạo đức và pháp luật mờ nhạt, tôi không rõ sau khi hắn được trị khỏi sẽ làm ra chuyện gì.”

Lạc Vũ có chút không thể tin nổi. “Ngài nói một người học luật lại thiếu ý thức pháp luật và đạo đức ư? Chuyện này có chút buồn cười. Học trưởng bị nhiễm bệnh, hành vi khó tránh khỏi có chút táo bạo, nhưng cho đến bây giờ anh ấy đã làm ra chuyện gì quá mức khác người chưa?”

Trình Xuân Sinh đi vài bước đến trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Chưa từng ư? Tôi hỏi cậu, Giang Phàm nói trong nhiệm vụ đầu tiên cậu ta làm cùng cậu, kệ hàng trong siêu thị đột nhiên bị sập, ai đã đẩy nó?”

Lạc Vũ ngây ngẩn cả người. Lần đó khi bọn họ tiến vào siêu thị, đúng là bốn phía không có một bóng người, kết quả là kệ hàng đổ sụp một cách khó hiểu, thu hút một đám tang thi, sau đó cậu hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh dậy thì gặp được Doãn Trừng.

“Còn nữa, chẳng lẽ cậu không cảm thấy dục vọng chiếm hữu của cậu ta rất mạnh sao?” Trình Xuân Sinh lại tiến lên một bước, cảm giác áp bách cực lớn đánh thẳng vào mặt, Lạc Vũ đành lùi ra sau, “Cậu hoàn toàn không biết chuyện gì về cậu ta, cậu ta giấu quá kỹ.”

Cẩn thận nghĩ thì thấy đúng là như vậy. Lạc Vũ yêu thầm anh một năm, đến khi tỏ tình mới biết mũi tên đơn đã sớm biến thành mũi tên hai chiều. Khoảng thời gian này ở bên nhau, bản thân cậu luôn bị anh dỗ quay mòng mòng, chuyện Doãn Trừng đã muốn giấu thì cậu không thể biết được.

“…Vậy thì sao chứ.” Lạc Vũ lắc đầu, nói với Trình Xuân Sinh cũng chưa nói cho chính mình nghe, “Mấy cái đó đều không thể hiện cái gì hết.”

Trình Xuân Sinh đi ra xa thêm chút, “Lạc Vũ, đừng quá coi thường trực giác của một quân nhân.” Ông thở dài rồi quay lại, xua tay với Lạc Vũ, “Rồi, rồi, cậu đi đi.”

Lạc Vũ còn muốn phản bác mấy câu, cửa văn phòng đã đóng lại.

Ra khỏi toà nhà chỉ huy, Lạc Vũ cũng không có tâm tình đi xã giao vớ đồng đội mới, từ chối lời mời cơm trưa của Trương Anh rồi trở về chung cư.

Cậu nằm lên giường ôm thỏ bông màu hồng mà ngẩn người.

Hoá ra đằng sau cái gọi là “cơ hội rèn luyện” là sự lợi dụng trần trụi. Lạc Vũ vô lực nằm giang chân giang tay trên giường, không biết do mệt rã rời hay do khó chịu, không hiểu sao một giọt nước mắt lại chảy ra, thấm lên lớp lông mềm mại của con thỏ.

Nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui, không biết nằm bao lâu, Lạc Vũ thấy dạ dày mình kêu gài mới chần chừ xuống nhà mua một phần cơm nắm cá hồi.

Cậu cầm cơm đi lên nhà, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Doãn Trừng ăn cơm.

Anh híp mắt, dùng răng nanh cắn cái muỗng trong tay cậu như khiêu khích, sau đó mới duỗi đầu lưỡi linh hoạt cuốn phần thức ăn trên muỗng vào miệng.

Lạc Vũ nhìn hộp cơm cá hồi, nghĩ bụng cậu còn chưa đút cơm nắm cá hồi cho Doãn Trừng ăn bao giờ, không biết khi ăn cơm nắm thì sẽ thế nào.

Cậu nghĩ rồi nghĩ, xách theo cái túi đi tìm ca nô.

Bản thân cậu coi nhẹ chuyện của mình nhưng lại phóng đại chuyện Tiểu Tây đút cơm cho Doãn Trừng.

Yêu đương là trên hết, để có thể thường xuyên ra đảo nhỏ thăm Doãn Trừng, Lạc Vũ đã thuần thục việc điều khiển ca nô di chuyển giữa 2 đảo rồi.

Cậu mang theo cơm nắm cá hồi còn nóng hổi chậm rãi đi thẳng đến viện nghiên cứu. Đương nhiên lời Trình Xuân Sinh nói có lý, nhưng cậu muốn mình tự tìm hiểu rồi đưa ra quyết định.

Đi đến cửa phòng bệnh thì bị Đan Hi Thanh cản lại.

Cậu nhìn xuyên qua tấm kính, Doãn Trừng vẫn nằm trên giường không nhúc nhích.

Mấy ngày nay mỗi lần cậu đều gặp cảnh anh nằm nghỉ ngơi sau khi tiêm xong. Đã ba ngày rồi Lạc Vũ không được nói chuyện cùng Doãn Trừng.

Tần suất này hơi cao.

“Lại tiêm thuốc ạ?” Lạc Vũ hỏi Đan Hi Thanh.

Vẻ mặt Đan Hi Thanh có chút trốn tránh, “Ừ, vừa mới tiêm xong, không thể tỉnh dậy trong chốc lát được.”

Lạc Vũ nghĩ đến lần trước Lạc Lâm nói phải mất hai giờ mới có thể tỉnh lại, cậu sờ hộp cơm tình yêu còn nóng qua lớp túi bóng, trong lòng có chút hụt hẫng.

Chỉ là cậu muốn nghe Doãn Trừng lắp bắp nói chuyện với mình, nếu hôm nay không nghe được thì phải một thời gian rất lâu nữa mới được nghe.

“Vậy em ở đây chờ vậy.”

Vì thế Lạc Vũ cầm túi bóng ngồi xuống ghế dài ngoài hành lang.

Đan Hi Thanh lại sốt ruột, hối cậu. “Cậu ở đây chờ làm gì? Giờ cậu ta cũng không tỉnh dậy được, mai lại tới được không?”

“Ngày mai em đi rồi.” Lạc Vũ không nhịn nổi cơn đói, lấy một gói bánh mì nhỏ trong túi ra cắn một miếng. “Đi chấp hành nhiệm vụ, nửa năm có khi còn chưa về.”

“Vậy chiều hẵng đến.” Đan Hi Thanh bực bội xua tay, “Đợi ở đây vướng lắm.”

Lạc Vũ nhai bánh mì, ngơ ngác nhìn cô. Đan Hi Thanh chưa bao giờ ngại cậu gây vướng víu. Ở đây Lạc Vũ đúng chất một bảo mẫu miễn phí, gần như ôm đồm hết công việc của Tiểu Tây khiến cô nàng cảm động không tả nổi, hận không thể tặng cho cậu một tràng ca ngợi không hồi kết.

Cậu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bất an của Đan Hi Thanh, cảm giác có gì đó không đúng.

Trong phòng bệnh vẫn chỉ có tiếng vang của máy móc. Lạc Vũ chần chờ quay đầu nhìn Doãn Trừng trên giường, trong lòng thấy không ổn.

Cậu quay đầu hỏi Đan Hi Thanh: “… Học trưởng nằm đã bao lâu rồi?”

Đan Hi Thanh nhấp miệng không nói gì.

Lạc Vũ nóng nảy, đứng bật dậy, túi bóng rơi xuống đất.

“…Có phải ba ngày trước tiêm thuốc xong anh ấy vẫn chưa tỉnh lải đúng không?”

Đan Hi Thanh quay đầu đi, dựa vào tường.

“…Đúng thế.”

——————–

Bạn nhỏ Lạc Vũ sắp phải đi xa nhà rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play