*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Vũ bị Doãn Trừng lăn lộn đến nỗi không chịu được, cho nên tối đó khi Đan Hi Thanh phải cử người ra đem Doãn Trừng về cậu chẳng phản đối gì.

Trương Anh dạy cậu cách dựng lều, Lạc Vũ thừa lúc trời còn chưa tối, giơ súng bắn hạ một con chim.

Mặt trời xuống núi, hai người dùng đá đánh lửa để nhóm lửa trại, ăn thịt nướng trên cái giá tự chế.

“Trương đại ca, phải học cả cách ăn thịt nướng luôn ạ?” Lạc Vũ ăn xong món thịt nướng đầy hương vị tự nhiên thì nằm vật ra mặt cỏ, xoa cái eo nhức mỏi.

Trương Anh ăn xong tùy tiện ném xương vào đống lửa, “Đương nhiên phải học, sẽ có ngày cậu cảm ơn anh vì đã dạy cậu mấy thứ này.”

Cứ giằng co trong đợt huấn luyện ma quỷ như vậy suốt một tháng, mỗi ngày Lạc Vũ bơi theo Trương Anh ra đảo nhỏ từ sáng sớm, đến chạng vạng thì quay về. Nếu gặp phải tình huống đặc biệt thì cũng hạ trại qua đêm.

Nhưng khi họ đi dã ngoại không gặp được Doãn Trừng, lần nào Lạc Vũ cũng tranh thủ thời gian lặng lẽ chạy tới viện nghiên cứu.

Trạng thái của Doãn Trừng đã tốt hơn rất nhiều, hành động và lời nói cũng lưu loát hơn.

Lạc Vũ nhân lúc trời tối về chung cư ngủ để làm một búp bê nhồi bông nhỏ có tóc vàng. Tóc vàng mắt xanh, mềm mại, vừa hay là một đôi với búp bê mà Doãn Trừng làm cho cậu.

Buổi tối một ngày huấn luyện nọ, Lạc Vũ tạm biệt Trương Anh, cung kính cảm ơn anh rồi xoay người đi về phía viện nghiên cứu.

Đi qua đồi núi, ánh đèn của viện nghiên cứu chợt xuất hiện trên sườn núi. Lạc Vũ tay cầm búp bê, sau lưng cõng súng, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới.

Người trong viện nghiên cứu đều nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, sau một tháng, Lạc Vũ đã đen đi một chút, thân hình cũng săn chắc hơn, thoạt nhìn rất giống một cậu lính trẻ.

Lạc Vũ chạy đến phòng thí nghiệm trên tầng cao nhất, vừa vặn gặp được Đan Hi Thanh đi từ bên trong ra.

Đan Hi Thanh nhìn thấy cậu cũng sửng sốt, sau đó bật cười, mạnh tay vỗ vỗ áo ngụy trang không mấy sạch sẽ trên người cậu.

“Em đi tắm rửa trước đi, thế này rồi mà còn tới gặp bạn trai, không sợ bị ghét à?”

Đương nhiên Doãn Trừng sẽ không ghét bỏ cậu, nhưng bản thân Lạc Vũ nhìn không nổi, cậu tới kí túc xá của nhân viên tắm rửa một phen.

Đan Hi Thanh biết cậu sẽ luôn chạy tới đây nên đã chuẩn bị cho cậu mấy bộ quần áo.

Lạc Vũ rửa sạch bùn đất trên người, thay một cái áo màu trắng ngắn tay và một cái quần vải mềm mại. Cậu nhìn con thỏ hồng được thêu trên ngực áo mà cạn lời, yên lặng nghi ngờ hình tượng của mình trong lòng Đan Hi Thanh.

Cậu cất búp bê vào túi, nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng bệnh.

Hôm nay Doãn Trừng vẫn mặc đồ bệnh nhân, lẳng lặng nằm trên giường, trợn mắt ngây người.

Ở viện nghiên cứu điều dưỡng lâu như vậy, thoạt nhìn Doãn Trừng không còn gầy gò như trước nữa, đường cong cơ bắp trên cánh tay khỏe khoắn đẹp đẽ.

Lạc Vũ lặng lẽ mò đến mép giường, cậu cầm lấy tay Doãn Trừng, gác cằm lên ga trải giường.

“Đàn anh, lại đang giả vờ ngủ sao?”

Doãn Trừng trở mình, duỗi tay vặn nhỏ ánh đèn đi, chỉ để lại một ngọn đèn trên đầu giường. Hôm nay trên người anh không cắm dây dợ linh tinh kỳ quái, cũng không có kim tiêm, không có bất cứ thứ gì ngăn anh ôm Lạc Vũ.

Lạc Vũ bị xoa đầu một trận, sau đó bị Doãn Trừng ôm eo kéo lên giường.

Hai người nằm nghiêng, Doãn Trừng ôm lấy cậu từ sau lưng, chôn mặt trên hõm cổ cậu hít thật sâu mùi sữa tắm hương chanh.

Lạc Vũ bị cọ ngứa, cười hì hì né tránh, kết quả bị búp bê trong túi cấn vào eo.

Cậu bị đau nên than nhẹ một tiếng, lấy nó ra đưa cho Doãn Trừng

“…Gì đây?”

“Cho anh đó, em cũng làm một cái.”

Doãn Trừng vươn tay ôm cậu vào lòng, nắm lấy bàn tay đang cầm búp bê của cậu. Hai người chồng tay lên nhau, cùng nhéo búp bê nhỏ mềm mại.

Lạc Vũ làm rất tinh xảo, đôi mắt màu lam bé như hạt châu phản chiếu ánh đèn trong căn phòng tối tăm vô cùng xinh đẹp. Doãn Trừng chọc chọc mặt của “Lạc Vũ”, rồi lại nhéo cánh tay, cuối cùng cầm cả tay Lạc Vũ đưa búp bê lên môi hôn một cái.

Xúc cảm mềm mại một nửa đáp lên mặt búp bê, một nửa đáp lên ngón tay Lạc Vũ.

“…Anh đã nhận được.”

Lạc Vũ chuyển qua đối mặt với anh lại bị Doãn Trừng hôn lên trán một cái. Cậu cũng tùy ý tựa lên lồng ngực Doãn Trừng, lắng nghe tiếng tim đập ngày càng rõ ràng của anh.

Nhiệt độ cơ thể của Doãn Trừng cũng không còn lạnh như băng nữa, trái tim đang chậm rãi sống lại, từng chút từng chút tỏa ra sức sống.

“Hôm nay… cùng anh.” Doãn Trừng nắm lấy tay cậu, “Tối…nay không có ai tới đâu.”

“Không có ai ạ?” Lạc Vũ dán tai lên ngực anh, “Không phải có người trông anh 24/24 sao?

“Bọn họ… đang mở họp.” Doãn Trừng nhẹ giọng đáp.

“Lại mở họp, cùng tổ chức quốc tế sao?”

“…Không nói cho em.”

Lạc Vũ muốn biết đó là hội nghị quan trọng gì nhưng lại ngại lèo nhèo làm nũng, nghĩ một hồi rồi dùng môi chạm nhẹ lên cằm Doãn Trừng một cái.

“Nói cho em biết được không.”

Doãn Trừng híp mắt cười, lộ ra răng nanh bén nhọn.

“Không.”

Lạc Vũ không thắng được anh, dây dưa một hồi không hỏi ra được gì thì cũng thiếp đi.

Trương Anh nói tay súng bắn tỉa phải luôn đề cao cảnh giác, tuyệt đối không được thả lỏng, nhưng khi cậu ngủ bên cạnh Doãn Trừng lại thấy vô cùng an tâm. Chỉ cần có Doãn Trừng ở bên là cậu có thể ngủ thật sâu, không cần lo lắng mình sẽ bị thương trong giấc ngủ, cũng không cần lo đột nhiên bị Trương Anh dựng dậy bắt làm nhiệm vụ.

Bởi vì đã có Doãn Trừng vĩnh viễn không thể đi vào giấc ngủ bảo vệ cậu.

Mọi mệt nhọc của một tháng huấn luyện tan biến sau một đêm ngủ ngon. Lạc Vũ ngủ say sưa thật lâu, mãi đến khi Doãn Trừng nhẹ nhàng đánh thức cậu.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Lạc Vũ dụi đôi mắt.

“…… Bọn họ sắp tới rồi.” Doãn Trừng nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu, “Còn không dậy, là sẽ bị… phát hiện đó.”

Lạc Vũ nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, vội vàng bật dậy khỏi giường, xốc chăn đáp chân trần lên sàn nhà.

Người đi vào là Tiểu Tây mang theo bữa sáng, nhìn thấy Lạc Vũ thì sửng sốt, lắp bắp hỏi: “Cậu… qua đêm ở đây à?”

Lạc Vũ thành thật gật gật đầu, xỏ đôi giày đặt dưới giường vào, đi tới nhận lấy bữa sáng, “Để tôi làm cho.”

“À…… được.” Tiểu Tây đờ người gật đầu đi ra ngoài.

Vì muốn thay đổi Doãn Trừng trên mọi phương diện nên bữa sáng cũng là món khoái khẩu của con người: trứng chiên và chân giò hun khói ăn kèm bánh mì. Doãn Trừng nhíu mày không muốn ăn, chậm rì rì đi sang một bên đánh răng rửa mặt, mong mỏi lát nữa sẽ có người mang thịt tươi sống ngon miệng tới.

Lạc Vũ không có phát hiện ra động tác nhỏ đó của anh, ngược lại còn cổ vũ. “Đàn anh khôi phục nhiều quá, hiện tại còn tự đánh răng được luôn. Chưa khống chế được tay một cách nhuần nhuyễn cũng không sao, luyện tập nhiều là được.”

Đến khi Doãn Trừng đã đánh răng xong mà món ngon anh chờ mong cũng không xuất hiện. Lạc Vũ kéo anh tới ngồi xuống bên mép giường, thừa dịp Doãn Trừng chưa ăn, cậu tự xé một miếng bánh mì bỏ vào miệng. Cậu nhai hai cái, vừa định đút cho Doãn Trừng một miếng thì cái nĩa giơ lên một nửa khựng lại.

Tự nhiên cậu nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, “Đàn anh, khi em không ở đây thì Tiểu Tây cũng đút cho anh ăn như thế này sao?”

Đương nhiên không phải, thật ra Doãn Trừng có thể sử dụng dao nĩa. Lạc Vũ nhìn anh chằm chằm, cảm xúc ghen tuông tràn ra khỏi đôi mắt màu lam xinh đẹp của cậu.

Vì thế Doãn Trừng giả vờ không biết gì hết mà gật đầu.

Lạc Vũ nóng nảy, nhét đĩa cùng nĩa vào tay anh. Doãn Trừng mờ mịt nhìn bữa sáng tự nhiên xuất hiện trong tay mình, cảm thấy mình làm sai rồi. Vốn hắn tưởng cậu nhóc xinh đẹp này có ghen thì cũng sẽ đút cho hắn ăn cơ, không ngờ kết quả lại là thế này.

“Cứ để người ta đút cho mãi làm sao được.” Lạc Vũ khoanh tay đứng lên, “Bắt đầu từ hôm nay anh hãy học cách tự dùng nĩa đi, giờ em phải ra ngoài chạy bộ đã, lát nữa sẽ về tìm anh.”

Nói đoạn cậu bèn xỏ nốt giày rồi ra khỏi phòng bệnh, để lại Doãn Trừng cùng bữa sáng vô vị.

Không khí sáng sớm trong núi rất tốt, để duy trì việc rèn luyện, Lạc Vũ chạy quanh đảo ba vòng. Cậu ra đây không chỉ vì ghen, ban ngày Doãn Trừng phải làm đủ loại trị liệu, cậu ở lại thì không tiện lắm.

Cậu đếm lá rụng dưới chân, trong lòng nghĩ đến đủ loại hình ảnh Tiểu Tây đút cho Doãn Trừng ăn bữa tối kiểu Trung, càng nghĩ càng khó chịu, vì thế cậu tính toán cách ôm đồm nhiệm vụ quang vinh này.

Một giờ sau, Lạc Vũ thở hổn hển nghỉ ngơi bên bờ biển trong chốc lát, nhặt hai cái vỏ sò định mang về cho Doãn Trừng. Cậu nhàn nhã hóng gió biển đi về thì nhìn thấy một con tàu sân bay* cực lớn từ xa đi tới. Thân tàu màu trắng như một cái đầu lớn, bơi tới từ chân trời màu tím, lao thẳng về phía đảo nhỏ.

*Tàu sân bay:



Tim Lạc Vũ lập tức vọt lên cổ họng, cậu sải chân chạy về viện nghiên cứu.

Cậu chạy một mạch về viện nghiên cứu thì nhìn thấy Đan Hi Thanh dẫn theo một nhóm nghiên cứu viên cốt cán, tất cả đều mặc áo blouse trắng, đứng sẵn ở cửa.

Đan Hi Thanh liếc cậu một cái, ra lệnh: “Đến rồi à, nhóc đẹp trai thế này, mau tới đây cho viện nghiên cứu khu Đông của chúng ta nở mày nở mặt nào.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người đều biết, Doãn Trừng hoàn toàn có thể tự gánh vác mọi sinh hoạt thường ngày, không cần đút cơm cũng không cần ai tắm cho. Chỉ có bạn trai nhỏ của anh ta là không biết.

Chương 30

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play