Trương Anh không điên đến mức thật sự để Lạc Vũ tay không bơi qua biển, trước khi xuất phát, anh ném cho cậu một tấm ván gỗ, sau đó phất tay nhảy vào làn nước.
Lạc Vũ lưng đeo balo trang, ván gỗ trong tay chỉ dài tầm 1 mét, tay cậu nắm chặt lấy ván gỗ, tâm tình vô cùng rối bời.
Kỹ thuật bơi lội của cậu cũng không đến nỗi nào, nhưng balo đeo trên người như khối đá kéo cậu chìm xuống đáy biển khiến cậu không thể bơi về phía trước.
Lạc Vũ bơi được hơn 200 mét thì đã không còn sức, cậu bám ván gỗ không để bản thân chìm xuống. Quần áo cậu ngấm nước dán lên người nặng như dệt bằng sắt. Trương Anh đã bơi tít ở phía trước, giờ Lạc Vũ chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.
Nước biển lúc sáng sớm lạnh như băng, Lạc Vũ cố gắng mở mắt ra, bốn bề đều là mặt biển tĩnh lặng, trời xanh mây trắng hiện ra trước mắt cậu.
Xa xa là một đảo nhỏ xanh um tươi tốt, trên đảo có những tòa nhà thấp thấp màu trắng, giờ hẵng còn sáng đèn.
Lạc Vũ lấy lại bình tĩnh, cổ sức đạp chân tiếp tục bơi về phía trước.
Ở trong nước không có cảm giác về thời gian, Lạc Vũ không biết mình đã bơi theo Trương Anh được bao lâu rồi, cậu chỉ một lòng nghĩ về ánh đèn trên đảo, sự chú ý còn sót lại thì dồn hết vào dưới chân xem xem có cá mập hay không.
Cuối cùng cũng tới gần đất liền, Lạc Vũ ra khỏi mặt nước mà như chết lặng, cậu giẫm chân lên bãi cát mềm xốp, chân mềm nhũn ngã ra đất.
Cậu mở mắt ra, nhìn thấy mặt trời đỏ như lửa sau đám mây.
“Dậy.” Trương Anh đi tới, cởi quần áo trên người ra vắt bớt nước, “Mới thế mà đã không được rồi?”
Lạc Vũ đầu váng mắt hoa, giãy giụa đứng dậy khỏi mặt cát. Trên người cậu dính rất nhiều cát, vì vậy cậu cởi cả áo khoác lẫn áo bó bên trong ra, học theo Trương Anh vắt khô áo khoác rồi mới tròng lại lên người.
Rừng cây trên đảo rậm rạp, viện nghiên cứu tọa lạc trên một mảnh đất trống giữa sườn núi, những tòa nhà thấp bé nối liền nhau san sát.
“Bây giờ chúng ta đi đâu ạ?” Lạc Vũ lấy balo xuống kiểm tra, balo không thấm nước, vật tư bên trong không bị hư hại gì.
“Lên núi.” Trương Anh lại mặc quần áo vào, đi về phía rừng cây. “Quân chính quy không chỉ tác chiến bên trong thành thị, phần lớn là hoạt động trong môi trường dã ngoại. Ở đây cậu còn rất nhiều thứ phải học.”
Hai người một trước một sau đi lên núi. Hòn đảo này vốn được khai phá vì mục đích mở dịch vụ du lịch dã ngoại, ngoài ra còn có một công ty dược phẩm đặt nhà máy trên đảo cho nên gần như không có ai sinh sống. Sau khi virus tang thi nổ ra, quân đội không lấy đảo nhỏ này làm cứ điểm nên đương nhiên không dọn dẹp nó.
Nơi này không có đường núi, Lạc Vũ đi theo sau lưng Trương Anh xuyên qua rừng cây, trên người cậu vẫn ướt, gió thổi một cái là thấy lạnh. Không biết đã đi được bao lâu, trước mặt họ xuất hiện một hang động.
Trương Anh ném đồ vào bên trong, giao việc cho Lạc Vũ: “Kiểm tra bên trong một chút, nếu không có gì bất thường thì ta sẽ hạ trại ở đây.”
Lạc Vũ thở hồng hộc đi qua, lấy súng trường sau lưng xuống, mở đèn pha rồi đi vào trong.
Hang động rất sâu, đèn pha chỉ có thể chiếu được một mảnh đen nhánh, không thấy được gì hết. Lạc Vũ thử thăm dò đi vào trong hai bước, hình như cậu nghe thấy tiếng gì đó.
Cậu nín thở, lia đèn sang bên trái, ánh đèn hắt lên vách đá, chiếu ra mấy đôi mắt đang phát sáng.
Lạc Vũ giật mình, vội lùi về sau.
Mấy thứ kia nhìn thấy ánh sáng, kêu gào lao về phía cậu, mấy đôi mắt nọ lay động trong bóng tối.
“Cái gì đấy!”
Trương Anh nghe tiếng Lạc Vũ thì lập tức ghìm súng đứng ở nơi cách cửa hang mấy mét.
“Nổ súng đi, súng trên tay cậu không phải đồ trang trí!”
Lạc Vũ đặt ngón tay lên cò súng, vừa lùi vừa nã mấy phát về phía mấy đôi mắt. Bóng đếm khiến cậu không thể ngắm chuẩn, có mấy phát súng đã bắn lên vách đá.
Giờ đây đòn tấn công đã vô ích, Lạc Vũ buông súng xoay người chạy ra ngoài. Đợi đến khi cậu ra tới cửa hang đứng cùng một chỗ với Trương Anh thì cậu mới nhìn rõ thứ vừa rồi là cái gì.
“Là tang thi biến dị.”
Thân thể hư thối vặn vẹo lao ra khỏi hang động, ba bốn tang thi biến dị bị ánh sáng kích thích lao về phía bọn họ.
Trương Anh lại ghìm súng đứng sang bên cạnh, “Cậu tới đi, không đến mức bất đắc dĩ thì tôi sẽ không nổ súng.”
Lạc Vũ nóng nảy, mấy con tang thi biến dị kia đã coi cậu đứng ngay chính diện là mục tiêu, không thèm để mắt tới Trương Anh đang đứng bên sườn.
Chân cậu hơi run. Dù là lúc trước đi theo quân đội hay đi theo Doãn Trừng thì cậu cũng chưa từng phải một mình đối mặt với mấy con tang thi biến dị đủ tay đủ chân như thế này.
Tốc độ của tang thi biến dị quá nhanh, Lạc Vũ vừa lùi vừa bắn.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Phát đầu tiên trúng giữa trán con đi giữa, phát thứ hai và ba đều không trúng.
Sự chú ý của Lạc Vũ đã đặt hết lên người mấy con tang thi đang áp sát mình, cậu hoàn toàn không để ý tới mình đã lùi đến chỗ dốc gần đó. Cậu lại lùi hai bước theo bản năng, dưới chân trượt một cái ngã ra sau.
“Lạc Vũ cẩn thận!”
Trương Anh đứng một bên hô to, Lạc Vũ không kịp phản ứng, cả người ngã ra sau.
Triền núi rất dốc, Lạc Vũ chỉ thấy sau lưng va phải tảng đá rồi trời đất quay cuồng, cậu lăn vài vòng trên khoảng đất trơ trọi. Trong tầm mắt chỉ thấy thảm thực vật màu xanh lực và bầu trời xanh quay tròn, cuối cùng cũng dừng lại.
Lạc Vũ dụi mắt, lưng và eo đau đến nóng rát. Cậu nằm trên đất dụi mắt, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân đến gần, vì vậy cậu xoay người bò dậy, nâng súng sẵn sàng bóp cò.
Nhưng đợi đến khi cậu miễn cưỡng mở mắt ra thì lại thấy hai bóng người quen thuộc.
“…… Lạc Vũ?”
Phòng nghiên cứu dược phẩm ở đây còn đầy đủ đồ đạc tiện nghi, khi virus tang thi bùng nổ cũng không phải thời gian đi làm nên không có người bị nhiễm. Đan Hi Thanh phân công công việc xong thì sắp xếp cho Tiểu Tây đưa Doãn Trừng ra ngoài đi dạo, tùy tiện thăm thú xung quanh một chút.
Không ngờ hai người đi dạo lên núi chưa được bao xa thì đã thấy một người không biết từ đâu lăn từ trên rừng cây xuống.
Người nọ mặc đồ ngụy trang, tóc màu vàng, lăn xuống một cách chật vật, không thấy rõ ai đến đã muốn nổ súng.
Bọn họ vừa mới bị quân đội đưa ra ngoài, giờ lại thấy người mặc đồ ngụy trang thì vô cùng mẫn cảm. Tiểu Tây sợ tới mức trốn tít về phía sau, tập trung nhìn lại mới phát hiện ra là Lạc Vũ.
Lạc Vũ cũng sửng sốt, cậu buông súng để đứng thẳng dậy.
Doãn Trừng thấy cậu nhưng không tiến tới mà khoanh tay đứng tại chỗ cười. Anh đã thay quần áo khác rồi, áo phông màu lam nhạt rộng rãi phối cùng quần dài màu đen, rất có tinh thần.
“Cậu không sao chứ?” Trương Anh thong thả đi xuống chỗ cậu, khi anh thấy hai người thì cũng sửng sốt, giơ tay chào.
Lạc Vũ chớp chớp mắt, có chút xấu hổ lau bùn trên mặt nhưng chẳng những lau không sạch mà còn khiến bùn trên tay dính lên mặt.
Cậu thấy Doãn Trừng không có động tác gì nên tự mình tiến lên. “…Sao mọi người lại ở đây?”
“Chị Đan muốn tôi đưa anh ấy ra ngoài đi dạo một lúc.” Tiểu Tây cười hì hì nhìn Lạc Vũ người ngợm ướt sũng, tay còn dính bùn, “Sao cậu lại ở đây? Nếu không phải màu tóc của cậu quá đặc biệt thì suýt nữa tôi đã không nhận ra cậu rồi.”
Lạc Vũ xấu hổ đến độ lại muốn lau mặt, nhưng mắt nhìn đến cái tay bẩn của mình thì nhịn xuống. Muốn lau vào quần áo thì lại phát hiện quần áo cũng dính đầy lá cây và bùn.
Doãn Trừng đã thu hết tâm tình của cậu vào mắt, anh giơ tay dùng ngón cái lau bùn trên mặt cậu
“Bẩn quá.”
Anh ra vẻ ghét bỏ nhìn vết bùn trên tay rồi lại đổi tay khác xoa mái tóc ướt dầm dề của cậu.
Từ trước tới giờ Lạc Vũ đều sửa soạn thật tươm tất rồi mới đi gặp Doãn Trừng, tuy sau khi virus bùng nổ cậu cũng không còn điều kiện để làm thế nhưng cũng không đến mức mất hình tượng như thế này.
“Em… Trương Anh đại ca đưa em ra ngoài huấn luyện, cho nên mới bị bẩn.” Cậu kéo quần áo tích nước trên người, không dám ngẩng đầu nhìn Doãn Trừng.
Trương Anh phát hiện Lạc Vũ nhìn thấy Doãn Trừng là cả người lại mất tự nhiên, lập tức đứng sau vỗ cho cậu một cái. “Giờ không phải lúc cho cậu tán tỉnh người yêu, vừa rồi cậu đã không thể tự mình giải quyết hai con tang thi biến dị kia, mau đi theo tôi huấn luyện.”
Vì thế tiểu đội huấn luyện nhiều thêm hai cái đuôi, một người không đành lòng để bạn trai mình bị thương, một người là do có nhiệm vụ được phân công nên không thể không đi theo.
Yêu cầu của Trương Anh không hề hạ thấp vì có sự tồn tại của Doãn Trừng. Hai giờ chiều đúng là lúc trời nắng to nhất, Lạc Vũ bị bắt bò lên cây trốn, ghìm súng không nhúc nhích suốt một giờ.
Huấn luyện như vậy là để học cách không bị quấy nhiễu, rèn luyện sức chịu đựng. Lạc Vũ từ chỗ một người không phải làm gì thế mà giờ nằm bò trên cây một giờ liền cũng rất ra dáng.
Trong lúc đó còn có Doãn Trừng quấy nhiễu không ngừng.
Doãn Trừng nhìn dáng vẻ như lăn từ trong bùn ra của Lạc Vũ, đau lòng đến độ muốn ôm cậu vào bồn tắm nước nóng cho sạch, tiện thể cởi hết mấy món quần áo vừa ướt vừa bẩn này đi.
Nhưng anh không có dũng khí ăn thêm một viên đạn, chỉ có thể không chọc tới Trương Anh để Lạc Vũ huấn luyện yên ổn. Lạc Vũ nằm trên cây, anh cũng trèo lên nằm trên cành cây phía sau Lạc Vũ.
Lạc Vũ nhìn vào ống ngắm, anh thì nhìn Lạc Vũ.
Lúc này Lạc Vũ rất ngoan, gác súng lên vai nằm bò trên chạc cây không nhúc nhích. Đầu gối bị cọ trầy da dán vào vỏ cây thô ráp cũng không kêu đau. Doãn Trừng ỷ vào việc cậu không thể động đậy nên cứ dựa sát vào nhìn cậu, chóp mũi sắp dán lên mặt cậu luôn rồi.
Dù cả người Lạc Vũ có lấm lem bùn đất thì vẫn rất đáng yêu, Doãn Trừng nhìn những sợi lông tơ nhỏ li ti trên mặt cậu, ngửi được cả mùi cỏ non.
Thật sự không nhịn được nữa, Doãn Trừng bèn nâng tay lau mồ hôi cho Lạc Vũ, lau đi giọt mồ hôi lăn trên vầng trán cậu.
Trương Anh cùng Tiểu Tây dựng lều bên dưới, hễ ngẩng đầu nhìn bọn họ là lại bị chói mù mắt.
Lạc Vũ khổ mà không thể nói, ban đầu còn có thể lơ Doãn Trừng đang nhích tới nhích lui bên cạnh đi, đến khi Doãn Trừng bắt đầu động tay động chân thì Lạc Vũ có chút chịu không nổi.
Cậu khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, nhỏ giọng nói với Doãn Trừng: “Học trưởng, em thấy anh không phải tới để giúp em đâu mà anh là chướng ngại vật Trương đại ca phái tới để làm khó em thêm ấy.”
Doãn Trừng nghe xong, chống tay cười khẽ bên tai cậu, chẳng những không đặt lời cậu nói trong lòng mà còn duỗi tay miết vành tai của Lạc Vũ, ngoài miệng vẫn không quên thông báo:
“Khi…tay súng bắn tỉa chấp hành nhiệm vụ… cũng không được động đậy đâu.”
——————–
Doãn Trừng: He, bạn trai nhỏ rơi từ trên trời xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT