Nhờ phúc của em họ, cô mới có một khoảng khắc ăn trộm nửa ngày nhàn rỗi này, cô sớm đã quên mất bao lâu rồi mình không đi dạo qua trung tâm thương mại.

Quả nhiên con người nên đụng một chút vào trong đám người, không mua nổi bất kì cái gì nhưng hít một chút khí người cũng tốt.

Tuy rằng lần trước chẳng hiểu gì mà có được năm mươi vạn nhân dân tệ, nhưng cô nhớ rõ tiền tài lại không dễ lộ mặt.

Đặc biệt bây giờ cô lại là một kẻ đáng thương phải chấp nhận số nợ của cha mình. Mỗi ngày những người cho vay nặng lãi đều nhìn cô như hổ rình mồi.

Cô cũng đã từng vì những rắc rối từ món nợ đó mà thử báo cảnh sát nhưng mà cảnh sát đúng là cảnh sát, tiền đúng là có thiếu, cảnh sát cũng chỉ có thể bảo vệ sự an toàn của cô trong một khoảng thời gian nào đó thôi.

Những người cho vay biết được hoàn cảnh của cô, cũng đã châm chước cho cô rất nhiều, bảo cô nhanh chóng thay cha mẹ mà trả món nợ, lãi thì không cần nữa, bọn họ còn tỏ vẻ như bị hại, nói rằng chờ đợi rất cực khổ, nếu như không lấy lại tiền nợ thì bọn họ chỉ có thể ăn gió tây bắc thôi, trên có già dưới có trẻ mà tội nghiệp đáng thương, chỉ thiếu là quỳ xuống cầu xin cô trả tiền mà thôi.

Đương nhiên rồi, lúc những người cho vay tiền đóng giả nạn nhân chỉ có thể làm bộ dạng như vậy, còn lúc trở nên hung bạo thì lại là một bộ dạng khác.

Sở trường của bọn họ là chuyển đổi thành thạo dưới hai loại trạng thái này, so với đăng kí tài khoản trên điện thoại còn thuần thục hơn, tốt xấu mềm cứng gì đều đã thực hiện hết một lần cả rồi, khi không thể lấy được nửa phần tiền nào ở trên người Bạch Ngân, bọn họ liền có ý định đe dọa.

Dĩ nhiên người bị dọa đầu tiên không phải là Bạch Ngân, tính tình cô mạnh mẽ, không lẽ còn lo lắng bọn họ sẽ bán cô lên núi sao?

Cô sớm đã viết xong di thư mà trao tận tay cho người được tín nhiệm nhất, nhất thiết phải thỉnh cầu đối phương sau khi không liên lạc được tung tích của cô, chuyện đầu tiên cần làm là phải báo cảnh sát giúp cô xử lí.

Nhân vật này tuyệt đối phải đáng tin cậy, ông ấy là một người cha tốt đối với đứa con và đứa con là một người công nhân viên chức tốt đối với nhân dân—thật ra ông ấy là một ông anh cảnh sát mà lúc cô báo án quen biết được.

Ông anh cảnh sát này có một vợ và một đứa con gái, Bạch Ngân vì lấy lòng ông ấy mà đã từng tiêu hao tâm tư để đặt mua một món quà cho người vợ và con gái yêu quý của ông ấy.

Nghe có vẻ rất buồn cười, thật ra chỉ là một loại hình thức bất lực để tự bảo vệ bản thân mà thôi.

Cả đám người chủ nợ này không dọa chết được Bạch Ngân, nên đã chuyển ánh mắt đến mấy người bạn cùng phòng với cô.

Hôm đó là mùa thu năm 2015, vừa mới nhập học, Bạch Ngân không kịp hình thành tình hữu nghị sâu đậm với những bạn cùng phòng, tình hữu nghị cứ như vậy mà bị dọa cho chạy mất, điều này đã trở thành một trong những chuyện đáng tiếc nhất trong cuộc đời của cô.

Sớm đã biết là sẽ như vậy mà.

Nhưng sau đó nghĩ lại thì đời người không lẽ nào lại không tiếc.

Mấy chuyện đáng tiếc của cô như vậy là còn ít, nhưng nếu nhiều hơn thì làm sao. Chỉ là có những chuyện đáng tiếc sẽ có mà cam lòng: Ví dụ như những người bạn không kịp nói chuyện để khớp lời nhau, những người thân không kịp nói lời tạm biệt, tiếp theo đó cô còn có thêm một chuyện đáng tiếc nữa: Mối tình không kịp kéo dài nhưng tự nhiên lại biến mất.

Mối tình này lại còn là cùng với một người đàn ông không có ý định gắn bó lâu dài với cô

Cô cũng không phải chỉ trên tình bạn dưới tình yêu với Triệu Gia Ngôn, anh ấy chỉ là trên giường thì âu yếm dưới giường thì đoạn tuyệt.

Anh ấy đã thì thầm bên tai cô những điều vui vẻ nhất, đưa cô đến đại dương mênh mông nhất, đụng chạm vào góc cạnh u buồn nhất.

Cô nghe anh kể về những cảm xúc mạnh mẽ nhất trong quá khứ, những ước mơ ấu trĩ, những giấc mơ nhạt nhẽo.

Nhiều năm sau đó, cô cũng không còn lòng kiên nhẫn như lúc trước, nghe những lời vô vị nhảm nhí của một người đàn ông.

Sau nhiều năm, cô vẫn không thể quên được anh ấy. Cô cũng chẳng thể nào dừng lại chỉ để lắng nghe những lời vô dụng của bất kì người đàn ông nào.

Cô đã từng suy nghĩ rằng có phải lần sau sẽ không một ai muốn nói chuyện với cô nữa không, thì ra không phải, là vì cô chỉ nguyện nghe anh ấy nói.

Khi lắng nghe anh ấy, cô hận vì không thể đánh chết anh, khi không còn nghe được nữa thì lại bắt đầu nhớ tới anh, cả một đời người đều sẽ luôn có những khoảnh khắc như vậy, khi bạn tưởng rằng bản thân đã tiếp cận một linh hồn và chữa lành được một người.

Lúc đó đứng ngay tại ngã rẽ của cuộc đời nhưng lại không biết được gì. Sau nhiều năm trôi qua, mới biết bản thân mình lúc đó đang đứng ở ngã tư đường

Cô đẩy nhẹ một bên cánh cửa.

Cô không mục đích mà bước vào trong trung tâm thương mại cùng với đèn điện sáng trưng, trên đường đi còn có một người đụng nhẹ vào cánh tay của cô.

Ngay lúc đó cô nghe thấy một giọng nói của một người phụ nữ: “ Tiệm salon tóc ở trước mặt, có một(*) sư phụ Tony đang miễn phí làm tóc cho đó, cô có muốn đến thử không?

(*) sư phụ Tony: từ lóng của Trung quốc sử dụng để chỉ những thợ cắt tóc.

“Không cần đâu, có quỷ mới biết lúc thi tốt nghiệp sư phụ Tony có bằng cấp hay không, ngộ nhỡ uốn cho tôi cái đầu lông chó xù, chẳng phải là tôi sẽ chịu thiệt chết rồi sao? Hơn nữa thời điểm này chủ yếu đánh vào nhuộm tóc thời trang, có người đàn ông kia cũng mạnh dạn nhuộm màu xanh lá rồi đó. Thôi chết, tôi phải đi gặp bạn trai đây”

Bạch Ngân cảm thấy mình cũng có chút hứng thú với nó, cô không sợ khi phải chịu thiệt hại cũng chẳng cần gặp bạn trai, cho dù Tony có uốn cho cô kiểu tóc không đâu vào đâu thì cô cũng chấp nhận, cũng chẳng sợ cả đầu màu xanh lá, quan trọng nhất vẫn là miễn phí, lại đến lúc cần phải cắt tóc, thế là cô tràn đầy phấn khởi mà đi về phía trước.

Ở khoảng trống ngã rẽ của trung tâm mua sắm trống trải phía trước, xung quanh khu vực các sản phẩm chăm sóc tóc của một thương hiệu nổi tiếng quốc tế nào đó, tầng tầng lớp lớp cả trong lẫn ngoài bao vây lấy bởi một đám người, âm nhạc khiến lòng người phấn khởi, trên sân khấu nhỏ được dựng tạm thời, sư phụ Tony ăn mặc phong tao đang trông mong vào khách hàng chỉ để làm chuột bạch, sử dụng hàng loại các sản phẩm mới của công ty để nhuộm tóc cho khách hàng ấy.

Người dẫn chương trình nói lớn giọng về phía giữa đám đông: “ Có vị khách nào muốn lên đây để được trải nghiệm miễn phí kiểu mẫu mới thịnh hành trào lưu mới không?”

Dự đoán là hoạt động cũng đã tiến hành được một khoảng thời gian dài rồi, lúc này lại chẳng có ai tình nguyện đi lên làm chuột bạch cả, ngay tại lúc này Bạch Ngân hơi run rẩy mà giơ tay của mình lên.

Lúc sư phụ Tony lấy một mảnh vải bố che khắp người cô, khách khí mà hỏi cô: “ Có yêu cầu gì không?”

Bạch Ngân nhắm mắt lại rồi nói: “ Không có”. Dù gì cũng là miễn phí mà.

Cô không muốn tạo thêm áp lực lớn gì cho sư phụ Tony, mọi người đều làm về nghệ thuật cả, cô hiểu rõ người làm về nghệ thuật sẽ sợ nhất bên A luôn đề ra những quy định cứng nhắc mà khó hiểu.

Bạch Ngân cảm thấy bản thân hiếm khi làm những việc như bên A, đừng quá làm khó Tony người ta.

Tony nghe thấy cô nói như vậy, thở ra một hơi như trút được gánh nặng, anh ấy nói rằng rất thích những khách hàng như cô vậy, có thể khiến tài hoa của anh được mở rộng ra.

Trong quá trình cắt uốn, Bạch Ngân nhắm mắt từ đầu đến cuối, cô liền nghe thấy Tony nói rằng sau này cắt tóc có thể đến tìm anh, anh ấy sẽ giảm 50% cho cô.

Cô cảm ơn sự chiết khấu tốt bụng này của Tony, thời gian trôi qua cũng lâu, cô mở mắt ra, cũng thật sự tiếp nhận được “Tài hoa” này của sư phụ Tony.

Tài hoa đúng là tài hoa, khó nhìn cũng thật sự là khó nhìn.

Nhưng tiêu chuẩn của nghệ thuật mãi mãi không thể chỉ đơn giản dùng hai từ đẹp và khó nhìn để bao quát nó.

Bạch Ngân cảm thấy rằng cùng lắm thì không được sự chấp nhận của một số người mà thôi, Tony cắt cho cô một kiểu(*) tóc ngắn của Hepburn, điều này vốn dĩ cũng chẳng có gì, vấn đề nằm ở chỗ màu nhuộm của anh ta, anh ấy vậy mà lại không nhuộm cho cô cái đầu màu xanh, anh nhuộm cho cô một cái đầu màu hồng phấn.

(*) tóc ngắn của Hepburn: kiểu tóc của nữ diễn viên người anh.

Okk, giữa màu hồng còn ẩn ẩn lộ ra một mảng màu xanh khói thời thượng, thật ra cũng rất hợp thời trang đó, chỉ là có chút không hợp với quần áo và trang sức trên người của Bạch Ngân.

Tony nhân cơ hội đề cập đến bảo cô đi mua trang phục và đạo cụ thì sẽ rất hợp. Bạch Ngân nói lời cảm ơn nhưng cô cũng chẳng muốn mua thêm bất kì bộ quần áo mới nào.

Lúc chuẩn bị đi, bên tổ chức còn chụp ảnh chung với cô để lưu niệm lại, rồi tặng cô một tấm hình và một vé xem phim về salon tại bể bơi ngoài trời trên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm.

Nghe người chủ trì nói rằng đây là hoạt động mà trung tâm mua sắm sẽ thỉnh thoảng tổ chức vào mỗi cuối tuần, vẫn là đại cổ đông tự mình lo liệu, chiếu một số phim hoài niệm lúc xưa, cũng có bán đồ uống, cà phê ngoài trời ,có dàn nhạc đánh đàn và ca hát, xem một bộ phim lịch sử lâu dài bên cạnh bờ hồ hẻo lánh.

“Đúng rồi, nếu như cô muốn đi thì nhất định phải mặc lễ phục, nữ thì phải mặc váy và mang giày cao gót, nam thì mặc vest đeo cà vạt.” Người chủ trì giao nhận xong lập tức rời đi ngay.

Bạch Ngân nhìn xuống đôi chân của mình, cô mặc một cái đầm dài kết hợp với cái áo sơ mi mỏng và một đôi giày đế bằng.

Không phải giày cao gót thì có phải không được đi không?

Cô vừa ngẩng đầu lên liền dễ dàng thấy được thương hiệu Salvatore Ferragamo ở phía đối diện, đây là đôi giày cao gót mà Hepburn đã từng mang qua, nhưng tạm thời cô mua không nổi, nếu như đã mua không nổi thì không đi vào vậy. Cô cứ như vậy mà nói với bản thân mình.

Cô đi một vòng trung tâm mua sắm, tự đánh cược với chính mình, nếu như nhìn thấy một đôi giày nằm trong khoảng một trăm đồng thì cô sẽ mua một đôi. Nếu như không có thì thôi vậy.

Dù sao đây chính là trong phạm vi giá cả mà cô có thể chấp nhận được, xem việc tiêu tiền để khiến bản thân vui lên một chút, tuy rằng cô đã từng xem qua một bộ phim, nhưng nếu ở ngoài trời, bên cạnh hồ ao, một rạp chiếu phim cần phải mang lễ phục mới có thể tham dự thì cả đời cô chưa từng thấy qua, con người khi gặp phải một thứ chưa từng thấy qua bao giờ sẽ luôn cảm thấy hiếu kì.

Cô nỗ lực tính toán cho bản thân, cuối cùng cũng tìm ra một cái giá cả phải chăng

Ở một quầy hàng hiệu đang bán giày cao gót theo mùa với mức giảm giá thấp.

Gót giày màu trắng, không cao không thấp, là một độ cao mà cô có thể khống chế được, cô và nhân viên quầy cùng tìm kích cỡ cho mà cô muốn, nhân viên quầy tha thiết mà cầm lên, ánh mắt dồn về bộ tóc ngắn uốn xoăn màu hồng phấn của cô, sau đó hỏi cô đây là màu gì rồi còn khen cô trông thật đẹp, người trẻ thì nhuộm màu gì cũng đẹp.

Bạch Ngân mang thử giày rồi nhìn mình trong gương, phát hiện kiểu tóc mới của chính mình, cô cũng rất kinh ngạc, cô còn hoài nghi rằng khi mình về tới ký túc xá thì chắc chẳng ai nhận ra được cô, có đẹp hay không thì cô không xác định được, nhưng tất cả mọi người đều nói đẹp.

Cô mang đôi giày rồi rời đi, không xách đôi giày cũ về vì cảm thấy quá nặng. Cuối cùng thanh toán tổng cộng hết một trăm bốn mươi chín, vượt quá dự tính rất nhiều.

Cô chỉ có thể tự an ủi chính mình, đời người đâu thể chuyện gì cũng như ý, sẽ luôn có một hai lần gì đó không thể khống chế được.

Vậy thì xem đây là lần đầu tiên vậy.

Cô lên đến tầng cao nhất của tòa nhà cao lầu thương mại, không hề phát hiện bể bơi ngoài trời trên tầng cao nhất gì đó như họ nói, phải quanh quẩn một đoạn đường rất xa, băng qua hành lang dài thênh thang, hỏi rất nhiều người qua đường, mới phát hiện ra hồ bơi ngoài trời ở tầng cao nhất nằm ở cuối đường tối om đó, con đường đó vậy mà lại chẳng có chút ánh đèn nào, nhưng người đi qua thì lại rất nhiều, bên ngoài thì đèn đóm sáng trưng, nơi này thật sự âm u trống trải biết bao.

Cô cảm thấy người thiết kế ra con đường này nhất định là cố tình rồi, trong lòng phải âm u cỡ nào mới có thể thiết kế ra con đường như vậy.

Lúc băng qua con đường này, Bạch Ngân nhớ lại lần trước đi gặp Lục Khải Nhan, băng qua một hành lang đá đen tối khiến lòng suy nghĩ rối bời. Ở đây cũng chỉ có tiếng lá liễu thổi rì rào qua lại, so với bên đó càng đáng sợ hơn, ở đây ngay cả đèn đường cũng chẳng có, chỉ có thể ngẩng đầu mà mượn một chút ánh sáng từ ánh trăng, cô cảm thấy khái niệm phong cách của kiến trúc sư này rất giống với quán trà đèn lồng quỷ quái đó.

Được thôi, sự thật thì nó không được gọi là quán trà đèn lồng quỷ quái. Nhưng nó được gọi là gì cũng chẳng quan trọng bởi vì Bạch Ngân không còn cơ hội để đi đến nơi cao cấp như vậy để uống trà nữa rồi.

Còn chưa đi đến cuối đường, cô đã nghe thấy một âm thanh chiếu phim được truyền từ nơi trống trải yên tĩnh.

Cô nhớ ra đây là bộ phim nào rồi, trong bộ “Ngày nghỉ ở Roma” công chúa Anne lần đầu tiên gặp tiên sinh Bradley đã nói với anh ấy một câu: “ Vinh hạnh được gặp. Ngươi có thể ngồi được rồi.”

Cô bước đi nhanh hơn, cũng muốn tận mắt xem thử rạp chiếu phim ngoài trời sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play