Sau Khi Thế Gả Ta Thuần Phục Bệnh Kiều

Chương 12: Chấp nhận


1 năm


Minh Nhiêu đã nghỉ ngơi, Minh Vân đang khóc sướt mướt ở trong sân chính của Trần thị.

“Mẫu thân, thật sự Thái hậu chọn trúng con rồi sao? Con không muốn gả đi.” Minh Vân lớn giọng nói.

Gương mặt Trần thị lộ ra vẻ buồn bã: “Thái hậu chọn người từ trong tam gia, chẳng qua là không biết cuối cùng quyết định ai.”

Nhìn dáng vẻ tối nay thì có lẽ là vẫn chưa quyết định, nếu không với cái tính tình nói một không nói hai mạnh mẽ vang dội của Thái hậu thì hẳn là bây giờ thánh chỉ đã được đưa đến phủ.

Trần thị nói: “An Bắc Hầu và Thái hậu trở mặt, có lẽ là sẽ không gặp lại nhau nữa.”

“Con mặc kệ, mẫu thân phải giúp con! Con không muốn gả cho người khắc thê kia!”

“Đây không phải là chuyện chỉ cần ngươi không muốn gả là sẽ không gả đi.”

“Con và lang quân đều có tình cảm với nhau, chúng con cũng đã hứa hẹn cả đời, cuộc đời này của con không phải là chàng thì không gả cho bất cứ ai!”

Trần thị bị tiếng khóc làm cho lòng bà ta rối bời, phí hết sức lực mới tiễn người đang làm ồn kia quay về phòng.

Sau khi nữ nhi đi thì cánh cửa được đóng lại, lúc này Tín Quốc Công mới dám từ sau tấm bình phong đi ra, ông ta thả bước chân thật nhẹ, ngồi xuống phía đối diện với Trần thị.

Trần thị không muốn phản ứng lại với trượng phu mềm yếu của mình, bà ta liếc mắt, đứng dậy đi cởi áo ngoài.

“Phu nhân. . . Nàng có cách nào không?” Tín Quốc Công thấp thỏm hỏi.

Không phải ông ta cố ý trốn đi mà là vì nữ nhi mình gây náo loạn như thế, ông ta cũng không có cách nào.

Trần thị cởi đi đống trang sức trên đầu, lãnh đạm nói: “Thiếp có thể tìm được biện pháp, đó là nhanh chóng quyết định hôn sự cho Minh Vân, sau đó nhân lúc thánh chỉ còn chưa hạ xuống thì đi cự tuyệt ân điển.”

Tín Quốc Công nghe xong thì sợ hãi, ông ta do dự nói: “Cái này. . . không tốt lắm?”

Hoàng ân mênh mông, ý chỉ ban cho sao có thể cự tuyệt, nếu thiên tử tức giận thì chẳng phải Minh gia của ông ta sẽ chịu tai ương hay sao?

Trừ trước đến nay Tín Quốc Công là một người nhu nhược, không có khí chất của một người nam nhân, không có chủ kiến, lá gan lại cực kỳ nhỏ bé.

“Có được hay không thì cũng chỉ có một con đường duy nhất.” Trần thị hận nhất chính là dáng vẻ rụt rè e sợ này của phu quân mình: “Chuyện này chàng đừng xía vào.”

Tín Quốc Công thở phào nhẹ nhõm, ngây ngốc gật đầu: “Được.”

Trần thị nhìn cây trâm vàng hoa mai ở trên bàn, bỗng dưng lại nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp Tần thị vào hai mươi năm trước.

Bà ta yên lặng một lát, sau đó lại cười nhạt: “Chẳng qua sợ rằng phải ủy khuất thứ nữ kia.”

Tín Quốc Công kinh ngạc ngẩng đầu, há miệng một cái: “Minh, Minh Nhiêu?”

“Sao thế? Lão gia không bỏ được sao?” Trần thị cười nhạo: “Chẳng qua là đem hôn sự của nó nhường cho Vân Nhi mà thôi, cũng không phải là muốn mạng của nó.”

Tín Quốc Công há miệng, một lúc lâu cũng không nói được lời nào. Trong mắt ông ta có một sự giãy dụa thoáng qua, trầm mặc một lúc cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.

“Tất cả đều nghe theo phu nhân.”

**

Sáng sớm ngày kế tiếp, Minh Nhiêu vừa mới tỉnh dậy thì Vương ma ma trong viện của Trần thị đã đến mời Minh Nhiêu qua đó.

Vừa vào nhà, Tín Quốc Công và phu nhân cùng với nữ nhi của mình đang dùng bữa sáng.

Minh Nhiêu giấu cánh tay bị thương vào trong tay áo, quy quy củ củ hành lễ với bọn họ.

Trần thị nhiệt tình gọi nàng cùng ngồi ăn chung.

Tất nhiên Minh Vân nhìn thấy Minh Nhiêu thì không được thoải mái, ăn không được hai chén thì đã thở phì phò chạy ra bên ngoài. Có lẽ trong lòng Tín Quốc Công cảm thấy hổ thẹn cho nên sau khi Minh Nhiêu gọi một tiếng “Phụ thân” thì đứng ngồi không yên, cũng ăn chưa được hai chén thì buông đũa xuống rồi bỏ trốn.

Minh Nhiêu không có khẩu vị, nhìn thấy người cũng đi gần hết cho nên ánh mắt nhìn thẳng về phía Trần thị.

“Mẫu thân có chuyện gì mà gọi ta đến đây vậy?”

Đôi mắt tiểu cô nương trong suốt sáng ngời, đôi lông mi cong dài như lông chim đang chuyển động, đôi đồng tử mang màu sắc mờ nhạt có một vài ánh sáng nhỏ bé.

Khuôn mặt kia giống như Tần thị nhưng lại lộ ra vẻ mặt kiều mị mà Tần thị không bao giờ có.

“Mẫu thân?”

Đôi mắt hoa anh đào của tiểu cô nương cong lên, mặc dù là theo lễ nghĩa mỉm cười một cái nhưng lại giống như một cái lông chim như có như không đùa giỡn ở trong lòng người khác.

Trần thị lấy lại tinh thân: “Xem ra ngươi đã suy nghĩ kỹ càng.”

Minh Nhiêu gật đầu một cái rồi lại lắc đầu.

“Tỷ tỷ cần có mối hôn sự này, ta có thể cho tỷ ấy, nhưng. . . ta sẽ nhận được thứ gì?”

Ánh mắt tiểu cô nương thuần túy, ngây thơ, một đôi mắt anh đào sáng rỡ nhìn thẳng qua.

“...”

Minh Nhiêu định nói ra những tính toán trong lòng mà mình đã suy nghĩ từ lâu.

“Chỉ cần mẫu thân đồng ý thì những chuyện liên quan, ta sẽ giải quyết thật tốt.”

. . .

Sau giờ Ngọ, Minh Trác Tích đi đến sân của Minh Nhiêu, nhìn nàng sai bảo người trong viện Trần thị khuân vác đồ vào phòng nàng thì bật cười.

Hắn chắp tay ở sau lưng đi nhẹ nhàng đến bên cạnh muội muội mình, cánh tay đụng đụng vào nàng: “Tiểu nha đầu, mới một năm không nhìn thấy mà muội đã moi được đồ trong miệng của mẫu thân ta rồi sao? Thật là làm cho huynh phải nhìn muội với một ánh mắt khác xưa.”

Minh Nhiêu không rảnh rỗi phản ứng lại hắn, nàng phân phó với đám bà tử: “Cẩn thận một chút, đều là đồ làm bằng ngọc.”

Minh Trác Tích mừng rỡ không nhịn được.

Sau giờ Ngọ hắn đến thỉnh an Trần thị, Trần thị đang tức giận cho nên ngay cả mặt của hắn cũng không nhìn thấy.

Sau khi nghe ngóng thì mới biết rằng Minh Nhiêu thả mối hôn sự này, nhưng điều kiện chính là Trần thị phải nhả hết tất cả của hồi môn chiếm từ chỗ Tần thị vào năm đó ra.

Trần thị mong muốn nắm được mối hôn sự này ở trong tay, cũng hy vọng chuyện này có thể kết thúc nhanh một chút cho nên bình tĩnh giải quyết, vì Minh Vân, cho dù bà ta không cam tâm thì cũng không dám làm phật lòng Minh Nhiêu.

Những năm nay tài sản của Tín Quốc Công không ngừng phát triển, cũng bởi vì Trần thị sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, Trần thị có khả năng kinh doanh cho nên không ít người chiếm được lợi ích từ chỗ bà ta.

“Lúc này vì Minh Vân mà mẫu thân có thể nhả ra vốn liếng, chậc. Nhưng mà muội chỉ cần lấy lại đồ của Tần di nương thôi sao? Không vơ vét thêm chút đồ nữa?” Minh Trác Tích đáng tiếc nói: “Muội vẫn còn non lắm, đó là cơ hội ngàn năm có một đó. . .”

“Đó là mẫu thân ruột của huynh, sao huynh có thể giơ khuỷu tay ra bên ngoài thế?”

“Nhị ca chính là giúp lý chứ không giúp người thân, lại nói, những năm nay ta ở Lương Châu, tóm lại là muốn thân cận hơn một chút.” Vẻ mặt Minh Trác Tích trêu đùa, nhấp môi: “Trong nhà không có ai thương muội, ta không thể bảo muội ở trong nhà mình chịu ủy khuất được.”

“Ngày đó ta nghe mẫu thân và Vương ma ma nói chuyện, bà ấy không hy vọng chuyện này để lộ ra ngoài, bà ấy nói ban đầu mối hôn sự của muội và Vương Tuấn Dương chỉ có Minh gia, Vương gia cùng với di mẫu muội biết được, ở dưới mí mắt bọn họ lén lút tráo đổi, thần không biết quỷ không hay, không có người nào biết mối quan hệ hay sự liên quan trước kia giữa muội và Vương Tuấn Dương.”

“Người bên phía Lương Châu đã giải quyết, Vương gia cũng sẽ chặn cái miệng mình lại, nửa chữ cũng không nhắc đến muội.”

Minh Nhiêu đi vào trong phòng, ôm một cái hộp gỗ rồi đi ra ngoài.

Minh Trác Tích bận bịu đi theo sau, ở một bên tai nàng lải nhải nói chuyện: “Từ nay về sau người ngoài hỏi đến thì sẽ biết rằng Minh Vân và Vương Tuấn Dương là một đôi, không có dấu vết nào liên quan đến muội, như thế cũng đã làm cho bọn họ thỏa mãn ước nguyện, muội không tức giận một chút nào sao?”

“Tức giận nhưng cũng nhẹ nhàng, giống như trút được gánh nặng.”

“Cái gì?”

Vẻ mặt Minh Nhiêu nghiêm túc: “Ném được một bọc y phục cũ cho nên rất vui vẻ.”

Nàng nói xong thì tiếp tục bận rộn mang đồ vật ra bên ngoài sửa sang, chỉ để lại Minh Trác Tích đứng ngây ngốc tại chỗ.

Thì ra là nàng không quan tâm.

Minh Trác Tích thở phào nhẹ nhõm.

“Muội đã không còn tình cảm hay lưu luyến Vương Tuấn Dương từ sớm nên cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc.” Minh Nhiêu nhìn bức thư trong tay mình, tự lẩm bẩm: “Chuyện này vẫn chưa xong đâu.”

“Nhị ca giúp muội đưa phong thư này nha, muội phải đi gặp một người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play