“Minh gia rất tốt, Minh gia được nha.” Hoàng đế hài lòng gật đầu: “Tổ tiên Tín Quốc Công đi theo Hoàng đế chiến đấu giành giang sơn, duy trì qua nhiều đời, toàn bộ Đại Lâm cũng không tìm được thế gia có chiến công như thế. Thế hệ trẻ Minh gia, trẫm nhớ là Nhị công tử làm việc dưới tay ngươi? Các ngươi đúng là có duyên.”
“Có duyên, chỉ tiếc. . .” Đột nhiên Ngu Nghiên thở dài.
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc Thái hậu nương nương vừa ý đích nữ Lý thượng thư.” Ngu Nghiên chậm rãi rót cho mình một ly rượu, giọng điệu mỉm cười: “Chọn cho thần một mối hôn sự tốt như thế, chẳng lẽ không sợ thần quyền thế quá lớn, uy hiếp đến giang sơn Đại Lâm hay sao?”
Không khí tĩnh mịch dần dần bao trùm nhưng Ngu Nghiên không thèm để ý một chút nào, hắn ngồi từ từ uống rượu.
Bang —!!
Thái hậu ném ly rượu giận dữ nói: “Làm càn!”
Trong khoảnh khắc ly rượu bị vỡ, bên ngoài điện đột nhiên có một đội huấn luyện mặc khôi giáp cấm quân xông vào, tay bọn họ cầm kiếm vây lại ở cửa cung điện, mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân đang bình tĩnh ngồi uống rượu.
Không khí náo nhiệt ở trong đại điện bỗng dưng yên tĩnh trở lại.
Tiếng nhạc im bặt, người ca múa cũng lui xuống.
Các thế gia ngồi trong bữa tiệc nhìn nhau, ai cũng không dám nói chuyện, bọn họ cẩn thận nhìn động tĩnh của người trên ghế kia.
Rượu cũng đã dính vào y phục của Ngu Nghiên, hắn bình tĩnh đứng lên, ung dung thong thả dùng khăn lau.
Sắc mặt Hoàng đế cũng khó coi, giọng nói của Phùng công công vang lên: “Hầu gia cẩn thận lời nói!”
Ngu Nghiên làm như không nghe thấy, cao cao tại thượng nhìn Thái hậu.
“Tiệc sinh nhật của Thái hậu là một ngày đại hỷ vậy mà lại phòng bị thần như thế, làm sao còn cực khổ mời thần tới đây?”
“Lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, thần không phụ không mẫu, hôn sự của mình cũng tự mình định đoạt, những năm nay đã làm phiền Thái hậu nhớ đến việc chung thân đại sự của thần, chẳng qua là —”
Dừng một chút, hắn hạ thấp giọng, trong giọng nói còn mang theo sự đáng tiếc: “Cháu gái ruột của Cảnh Thái phó, Tứ nữ nhi Đại học sĩ Lưu đại nhân, thân muội Thường thiếu khanh Chúc đại nhân. . . đều chết hết.”
Nam nhân tản mạn cười một tiếng, thích thú nói: “Thần đã cùng tam gia kết mối thù, vậy mà nương nương vẫn không biết, lại muốn cho Lại bộ và thần trở thành kẻ địch hay sao?”
. . .
An Bắc Hầu chống đối Thái hậu, đây là chuyện náo nhiệt nhất ở trong buổi tiệc.
Chúng thế gia được rời đi, lúc Minh Nhiêu theo những người khác đi ra ngoài, nàng không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Nam nhân đứng ở chỗ dưới chủ vị, cao cao tại thượng, đôi mắt lạnh lùng nhìn người đứng đầu hậu cung, ánh mắt lộ ra vẻ giễu cợt, bướng bỉnh không tuân chỉ.
Tay áo của hắn cũng không được nguyên vẹn, áo khoác cũng bị rượu bắn lên không ít, nhưng hắn vẫn tùy ý đứng ở đó, không có chút chật vật nào, khiến cho người khác có cảm giác bị áp bách mạnh mẽ.
Trong lòng Minh Nhiêu giống như bị đâm vào một chút.
Kiếp trước nàng không biết quan hệ của bọn họ lại kém như thế.
Có thể từ trước đã nghe người ta nói, Thái hậu chính là mẫu thân ruột của cặp song thai An Bắc Hầu, họn họ có cùng huyết nhục, nhưng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì khiến cho quan hệ của bọn họ trở nên tồi tệ như thế.
Đêm đó, Minh Nhiêu lén đến tìm Minh Trác Tích hỏi thuốc trị thương.
Dưới sự truy hỏi của đối phương, nàng chỉ có thể tạo ra lời nói dối, đó là lúc đứng dậy nhặt đồ thì bả vai không cẩn thận đúng trúng góc tủ.
Minh Nhiêu đứng sau cánh cửa đóng kín, tự mình cởi bỏ y phục, lộ ra bả vai. Trên da thịt trắng nõn mơ hồ có một dấu bầm tím rất lớn.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, mở hộp thuốc ra, lấy một chút thuốc bôi lên vai. Sau khi bôi xong thì lại cho một ít thuốc vào lòng bàn tay.
Tay hắn vẫn lớn như cũ.
Lúc trước khi tứ chi của bọn họ tiếp xúc đó là khi hắn tức giận rồi đem nàng ép xuống giường. . .
Minh Nhiêu đỏ mặt, lắc đầu một cái đem những tâm tư đó quăng ra ngoài.
Theo kinh nghiệm của kiếp trước, tối nay sẽ có thánh chỉ truyền đến Minh phủ, nhưng tối nay. . .
Yên tĩnh, bình yên, không có chuyện gì xảy ra.
Thổi ngọn nến, xung quanh rơi vào bóng tối, vào lúc này Minh Nhiêu có chút vui mừng, may là Trần thị không sắp xếp tỳ nữ cho nàng, nếu không chuyện bả vai bị thương sẽ rất khó để giấu diếm.
Dường như bả vai vẫn còn đau, lòng bàn tay cũng nóng hừng hức. Đầu óc Minh Nhiêu rối bời, tất cả đều là do cặp mắt lười biếng kia của Ngu Nghiên.
Ban ngày cho dù sự sợ hãi qua đi nhưng suy nghĩ đến hắn, nàng cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
. . .
Phủ An Bắc Hầu, Vân Thanh uyển.
Ngu Nghiên mang một lớp áo ngoài dựa trên giường, hắn nhìn chằm chằm đồ vật trên bàn đến xuất thần.
Cặp mắt giống như là ngủ không tỉnh kia giờ phút này mở to, vẻ mặt lại không lười biếng.
Đôi mắt màu đen nhánh sâu thẳm, ánh nến chiếu vào đôi đồng tử còn lóe lên ánh sáng nhảy nhót.
Trên bàn là một hòn đá, phía trên còn có vết máu loang lổ.
Vết máu kia sớm đã khô lại, chỉ còn lại dấu vết mờ nhạt.
Mạnh Cửu Tri đứng ở bên ngoài cách một trượng, trầm mặc chờ đợi.
Hắn ta cũng không biết dây thần kinh nào của chủ tử hoạt động sai, một hai bảo người cạy khối núi giả kia xuống, còn không cho phép đem ra ngoài, lại càng không cho phép xóa đi vết máu ở bên trên.
Liên quan đến hôn sự, bởi vì nổi lên tranh chấp cho nên cuối cùng ý chỉ vẫn chưa quyết định, nhưng Ngu Nghiên đã có quyết định cho riêng mình.
“Đi Lương Châu, thăm dò chuyện của nàng.” Cách một tấm bình phong, giọng nói khàn khàn của nam nhân vang lên.
Đại não Mạnh Cửu Tri hơi dừng lại một chút: “Nàng?”
“Minh. . .” Nam nhân hơi dừng lại: “Nhị cô nương.”
Mạnh Cửu Tri gian nan nói: “Nhưng chủ tử à, thánh chỉ còn chưa. . . Huống hồ người Thái hậu nói là Đại cô nương, không phải là Nhị —”
“Đi là được.” Ngu Nghiên không thèm quan tâm mà nói.
“... Vâng.”
Mạnh Cửu Tri rời đi, Ngu Nghiên cầm hòn đá dính máu kia rồi đứng dậy đi về phía giường nhỏ.
Đem hòn đá đặt ở trên giường, hắn lại từ dưới gối cầm lên một con đao, hướng về phía bàn tay của mình.
Do dự một lát, hắn lại đổi tay khác.
Đổi thành tay phải, bàn tay đem người đẩy ra, cũng là cánh tay mà nàng bị thương.
Lưỡi dao sắc bén, chỉ nhẹ nhàng rạch một cái đã làm cho lòng bàn tay xuất hiện một vết thương.
Rất nhanh máu đã rỉ ra.
Vẻ mặt nam nhân bình thản, cầm hòn đá lên.
Một giọt máu tươi từ trong lòng bàn tay rơi lên hòn đá.
Hắn rất cẩn thận, chỉ một giọt đã rơi vào bên cạnh vết máu cũ.
Hai vết máu ở gần nhau, gắt gao dính vào, rất nhanh đã không nhìn thấy được ranh giới.
Giống như không thể nào tách bọn họ ra, vĩnh viễn đều phải dây dưa với nhau.
Tác giả có lời muốn nói: Ngu Nghiên: Cũng muốn máu dính với nhau =v=
Đối với bệnh chiều chuộng mà nói, đây gọi là một sự lãng mạn thỏa mãn cho người ~
ps: Nam chính không trọng sinh nha ~ Chỉ là một người ngây thơ sp thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT