Giờ phút này chắc chắn anh ta cực kỳ hối hận.

Cô gái mà anh ta tưởng chừng không có tiền thì ra lại quen ông chủ công ty bất động sản của mình, thậm chí còn quen đến mức chỉ nói một câu là đã tặng ngay một căn biệt thự trị giá hàng chục tỷ.

Căn cứ vào độ thân thiết của cô gái này với ông chủ, chắc hẳn cô cũng không phải người nghèo, càng không thể là loại phụ nữ bán thân kiếm tiền.

Cận Liễm đã tặng cả biệt thự rồi, làm sao có thể để cô lưu lạc tới mức phải bán thân chứ?

Điều này không phù hợp với logic.

“Cậu Cận, đó là biệt thự chúng tôi muốn mua, chúng tôi đã chuẩn bị ký hợp đồng rồi cậu lại chuyển nhượng cho người khác, thế này không hay đâu” Lúc này tới lượt bà Mai lúc tái mặt lúc đỏ mặt, bà ta thật sự không ngờ Cận Liễm lại chống lưng cho Tô Nhược Hân, điều này khiến bà ta mất hết thể diện.

Không được, không thể nhường ngôi biệt thự bà ta thích cho Tô Nhược Hân được.

“Đã đến đây bảy tám lần rồi, lần nào cũng nói đặt tiền ký hợp đồng, nhưng đến giờ cũng chưa thấy ký.

Ông bà đang bóc lột thời gian của nhân viên chúng tôi, ngày nào họ cũng làm việc rất vất vả, nếu ông bà không muốn mua, có thể đừng hành hạ khiến họ nói sùi bọt mép xong lần nào cũng chỉ nhận lại một câu lần sau tới tính tiếp được không?

Ông bà vốn không có thành ý, nếu không có thành ý thì tức là không có ý định mua biệt thự, hơn nữa đến giờ phút này ông Mai bà Mai vẫn chưa ký bất kỳ bản hợp đồng nào với bộ phận kinh doanh của chúng tôi cả, cũng chưa trả khoản tạm ứng.



Vì vậy công ty tôi có quyền tiếp tục bán căn biệt thự này, hiện giờ căn biệt thự này đã không còn liên quan gì đến ông bà nữa rồi.”

Cận Liễm nói rất nhanh nhưng cũng rất có trật tự, lý lẽ.

“Cậu Cận, ai nói chúng tôi không có thành ý, bây giờ chúng tôi sẽ trả tiền đặt cọc.” Sắc mặt ông Mai cũng không tốt, bị Cận Liễm nói thành không có thành ý, thật ra là đang nói ông ta không có tiền mua căn biệt thự này.

“Ồ, ông Mai không hiểu tiếng Việt à? Có cần tôi dùng tiếng Anh giải thích lại câu không còn liên quan gì đến ông bà nữa’ cho ông không?”

Tô Nhược Hân bật cười thành tiếng.

Cô chưa bao giờ biết rằng Cận Liễm lại đáng yêu, bá đạo, độc đoán thế này.

Thực sự khiến cô nở mày nở mặt.

“Không được cười.” Ông Mai bị Cận Liễm làm cho.

nghẹn họng mãi mới thở bình thường lại được, sau đó ông ta bực bội mắng Tô Nhược Hân, suy cho cùng là do Tô Nhược Hân gây hoạ, khiến ông ta mất thể diện trước mặt người khác.

“Ồ, cười là quyền tự do của tôi, không liên quan gì đến ông đúng không?” Tô Nhược Hân lạnh lùng nói, chẳng có chút ấn tượng tốt nào với ba của Mai Diễm Tỉnh.



“Tóm lại là không được cười.” Ông Mai lại càng khó chịu hơn.

“Cậu Cận, người phụ nữ lúc nào cũng mang Durex bên mình như cô ta mà cậu cũng dám coi cô ta là bạn à?” Lúc này bà Mai đã bất chấp, chẳng màng gì nữa mà nói ra chuyện Tô Nhược Hân mang theo Durex bên mình.

Tô Nhược Hân xấu hổ.

Rất xấu hổ.

Lúc này cô cảm thấy Durex trong ba lô như củ khoai lang nóng bỏng tay.

Gô hơi cúi đầu, giờ phút này cô vẫn chỉ mong tìm được cái hố để chui xuống.

Thậm chí cô còn ước Cận Liễm chưa từng xuất hiện.

Gô đang làm mất mặt Cận Liễm.

Cô thực sự không biết khu bất động sản này là của Cận Thị, nếu biết trước thì cô đã mặc cả giá với Cận Liễm trước khi mua rồi.

Tô Nhược Hân chỉ ước có thể cúi gầm mặt xuống đầu gối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play