Những người đến dự đám tang chỉ đi lại ở ngoài sân và dưới tầng một, không có ai đi lên trên tâng hai cả.
Vì chân ông cụ không tốt cho nên ông ấy luôn ở †ầng một, nên bây giờ di thể của ông ấy cũng được đặt ở tầng một.
Đám tang của ông cụ được làm theo phong tục tang lễ quê nhà, nên biệt thự nhà họ Vũ lúc này vô cùng náo nhiệt.
Tầng hai không có ai nên Tô Nhược Hân tiếp tục đi lên tâng ba, tâng ba cũng
không có người nào, Tô Nhược Hân đi dọc theo cầu thang đi lên tầng
thượng.
Do tầng thứ tư có một nửa là phòng một nửa là ban công nên coi như căn biệt thự này chỉ có ba Tầng rưỡi.
Trên ban công lớn có một chiếc ghế mát xa, có lẽ khi còn sống ông cụ cũng
thường xuyên ngồi trên chiếc ghế mát xa đó vừa mát xa vừa phơi nắng.
Chắc chắn ông ấy là một người yêu đời.
“Ai đấy?” Nghe thấy tiếng bước chân có ai đó đang họp quát lớn.
Năm người đồng loạt quay người nhìn vê phía Tô Nhược Hân.
“Cô Tô, sao cô lại lên đây?” Vũ Hạ Hàn nhẹ nhàng hỏi, anh ta quen biết và không ghét Tô Nhược Hân.
“Cô bé, mau đến ngồi cạnh tôi này.’ Vũ Hạ Văn vẫn không nghiêm túc như vậy.
“Em ba, cô bé không phải là bạn gái của em, em để cô bé tham gia họp gia
đình với chúng ta không ổn đâu. Chị dâu cả, anh rể và em rể của cậu cũng có được tham gia đâu.” Vũ Hạ Vi chất vấn Vũ Hạ Hàn, dễ nhận thấy là cô
ta đang oán hận vì việc không cho chồng cô ta tham gia vào việc phân
chia tài sản của gia đình.
“Em cũng có ý đó đấy anh ba, Ngô Tiến nhà em cũng có được tham gia đâu, anh bảo cô ta lên đây làm gì?”
“Ặc, anh không hề bảo cô bé lên.” Vũ Hạ Hàn hơi xấu hổ nhanh chóng giải thích.
“Nếu đã là người không liên quan vậy thì xin mời đi xuống.” Anh cả Vũ Hạ Lâm liếc mắt nhìn Tô Nhược Hân, cuối cùng cũng mở miệng.
“Chào mọi
người, tôi không đến để nghe trộm chuyện phân chia gia sản của mọi
người. Tôi cảm thấy bây giờ khá thích hợp để nói mấy câu này, lát nữa
chia gia sản xong mới nói sẽ muộn mất.” Tô Nhược Hân vừa nói vừa ngồi
xuống chiếc ghế mát xa với dáng vẻ vô cùng thoải mái.
Cô không hề sợ hãi và cũng không để ý việc chiếc ghế mát xa này đã từng được ông cụ sử dụng.
Những đồ vật người chết từng sử dụng không đáng sợ, thứ đáng sợ thật sự là người sống chứ không phải là người đã chết.
Là loại mặt người dạ thú.
“Cô có ý gì?” Vũ Hạ Lâm không hiểu, anh ta nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt nghi ngờ, anh ta vẫn ra dáng anh cả.
“Anh cả đuổi cô ta xuống ngay đi, đừng nghe cô †a nói linh tinh. Cô ta đến
từ phòng khám của Mạc Tử Đơn, chắc chắn cô ta muốn tìm cách tẩy trắng
cho Mạc Tử Đơn sau đó khiến chúng ta bỏ qua cho Mạc Tử Đơn đó.” Vũ Hạ
Băng nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt thù địch.
Tô Nhược Hân mỉm
cười bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của Vũ Hạ Băng, nhưng lại cô lại hỏi
Vũ Hạ Hàn: “Anh Vũ, hôm qua em tư của anh là người trông nom chăm sóc
cơm nước thuốc thang cho ông cụ đúng không?”
Cô chưa nói dứt câu, khuôn mặt của Vũ Hạ Băng đã nhăn nhó hết cả lại…
“Đây là việc nhà của chúng tôi, cô đừng xen vào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT