Vì khi làm bánh ngọt phải lấy đủ số lượng nguyên liệu như đường, bột mì và một số thứ khác nữa.
Một cái cân không lớn lắm, tuy nó nhỏ nhưng lại là một thứ không thể thiếu đối với người thích làm bánh ngọt.
Tô Nhược Hân dừng trước cái cân, không rời đi.
“Ặc, cô đến nhà tôi chỉ để xem nhà tôi có cái cân nào không, mà không phải đến viếng người ba đã mất của tôi hả?”
Tô Nhược Hân vẫn không để ý tới Vũ Hạ Văn như cũ, cô dùng tay quệt nhẹ
trên bề mặt của chiếc cân sau đó đưa lên mũi ngửi thử, sau đó biểu cảm
trên mặt cô đột nhiên thay đổi.
“Này, cô làm cái gì vậy? Cứ thần thần bí bí?” Vũ Hạ Văn tò mò nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Tô Nhược Hân.
Đúng lúc này cửa phòng chứa đồ lại được mở ra, một người phụ nữ lớn tuổi hơn Vũ Hạ Văn đi đến hỏi: “Cô là ai? Tự nhiên vào phòng chứa đồ của nhà tôi làm gì? Đi ra ngay.”
“Chị tư đây là Tô Nhược Hân, là bạn của anh ba.”
Vũ Hạ Văn lập tức ra mặt thay cho Tô Nhược Hân, bảo vệ Tô Nhược Hân.
“Tô Nhược Hân? Bạn của anh ba á? Sao từ tôi chưa từng nghe nói anh ba có
một người bạn gái như vậy thế?” Vũ Hạ Băng liếc nhìn Tô Nhược Hân bằng
ánh mắt nhìn kẻ thù: “Hai người ra ngoài cho tôi.
Tô Nhược Hân
bỏ tay ra khỏi mũi, cô đi ra khỏi phòng chứa đồ đầu tiên đồng thời làm
như không quan tâm hỏi: “Ông cụ Vũ mua nhiều phần thuốc, lúc về ông ấy
sẽ dùng chiếc cân đó để chia đúng không?”
“Cô… không liên quan
đến cô.” Vũ Hạ Băng trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân, sau đó kéo Vũ Hạ Văn
đi: “Mọi người chỉ chờ mỗi mình cậu để họp thôi đấy, đi thôi.”
“Chị tư, đi họp không cần vội thế đâu.” Vũ Hạ Văn vẫn không nỡ rời đi, nhưng anh ta vẫn bị cưỡng ép kéo ra xa Tô Nhược Hân, bị kéo đi nhưng anh ta
vấn quay lại nhìn Tô Nhược Hân, dáng vẻ giống như không muốn rời xa Tô
Nhược Hân.
Tô Nhược Hân thấy anh ta làm như vậy thì lắc đầu,
nhưng mà nếu Vũ Hạ Băng kéo Vũ Hạ Văn đi họp thì có thể xác định được
năm anh chị em nhà họ Vũ đã có mặt đông đủ rồi.
Bây giờ Tô Nhược Hân đã biết bốn người, chỉ chưa biết người anh cả thôi.
Cô không đi cùng họ mà đi đi lại lại xung quanh biệt thự vài vòng.
Trong biệt thự có người chết, nên bây giờ mọi người đều vội về chịu tang.
Loa vẫn liên tục phát nhạc tang làm cho người nghe có cảm giác mất mát đau thương.
Lúc này trong sân đã có mấy xe vàng mã, mười mấy cái vòng hoa cũng được xếp thành hàng.
Nếu là lúc đưa tang chắc chắn cảnh tượng sẽ càng thêm hoành tráng hơn.
Nhìn qua là có thể thấy khi còn sống quan hệ của ông cụ với những người khác khá là tốt.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng người lại có thể mất một cách đột ngột đến vậy.
Tô Nhược Hân cũng có chút cảm xúc.
Tiếc thương trước sự ra đi của ông cụ.
Nhưng người chết không thể sống lại, cô cũng không có cách nào cả.
Sau khi Tô Nhược Hân đi dạo một vòng, cô nhấc chân đi lên tầng.
Vì cô nhìn thấy Vũ Hạ Băng kéo Vũ Hạ Văn lên tầng.
Cô chắc chắn bọn họ đang họp gia đình ở trên Tầng.
Trên tầng hai vô cùng yên tĩnh không có một tiếng động nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT