“Chúc Cương tìm cô tính sổ sao?” Chuyện mà Tô Nhược Hân có thể nghĩ đến là chuyện tối qua, bởi ai ngờ Chúc Cương ra tay nhanh thế chứ. Rõ ràng là Lý Lan không đánh lại nổi nên giờ mới tức giận tìm cô tranh luận đây.
“Tôi chuyển trường rồi, cô vui lắm chứ gì?”
“Chuyển trường?” Tô Nhược Hân sửng sốt, cô không ngờ là Lý Lan chuyển khỏi Trường trung học Khải Mỹ.
Dù gì Lý Lan cũng là học sinh lớp mười hai rồi, không lâu nữa là thi đại học, chuyển trường vào thời gian này trông như đang đùa vậy.
Lý Lan chuyển đến trường học mới, chưa kịp quen thuộc môi trường ở đấy thì đã tham gia kì thi rồi. Việc này sẽ ảnh hướng đến tình hình học tập của cô ta trong mấy ngày đó.
Hơn nữa Trường trung học Khải Mỹ là trường cấp ba trọng điểm tốt nhất thành phố T, tỉ lệ thị đậu của học sinh trường khác đều kém hơn Trường trung học Khải Mỹ.
Chuyển từ trường cấp ba trọng điểm về trường cấp ba thường, chắc chắn trong lòng Lý Lan phải khó chịu lắm.
Hơn nữa chuyện như chuyển trường có phải muốn chuyển là chuyển đâu.
Nghĩ đến Chúc Cương, anh ta rất rành việc đánh mắng hù dọa Lý Lan, thậm chí có khi còn tìm người ghẹo Lý Lan, nhưng bắt chuyển trường khi đang học mười hai thì chắc không do anh ta làm rồi.
Không phải Chúc Cương thì là ai đây?
“Đúng thế, tôi chuyển trường rồi, tất cả đều nhờ ơn cô cả đấy. Tô Nhược Hân, cô nhớ kỹ cho tôi, rồi tôi sẽ báo thù, tôi muốn cô phải hối hận vì hành động vô liêm sỉ của mình.”
“Ủa này, cô chuyển trường thì liên quan gì đến tôi. Vả lại trước cái ngày cô vu oan mình trộm đồ của Triệu Giai Linh thì tôi và cô cũng không quen biết gì nhau mà, cũng chưa từng qua lại gì hết. Thế mà cô cứ gây phiền phức cho tôi hết lần này đến lần khác. Nói đến báo thù thì người nên báo thù là tôi mới đúng.”
Cô không chọc gì Lý Lan, thế nhưng chuyện do Lý Lan gây họa mà ra lại cứ đổ hết lên đầu cô, cô chịu thua con người này.
“Chứ không phải cô bảo người làm thế sao?”
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Tôi là người đã làm thì sẽ thừa nhận, không làm tuyệt đối không nhận. Chuyện cô chuyển trường không liên quan đến tôi, tránh ra đi.”
Lý Lan cắn răng trợn mắt nhìn Tô Nhược Hân. Sắp đến giờ tự học buổi tối nên dọc con đường này đều có người, nếu không vì thế thì cô ta đã xé nát miệng Tô Nhược Hân rồi.
Cô ta không tránh ra nên Tô Nhược Hân tiến lên đẩy cô ta ra: “Tránh ra. Tôi nói cho cô biết, sau này muốn bắt nạt ai thì nhớ mà biết lựa người, nếu không hậu quả của cô còn thảm hơn bây giờ nữa đấy.”
“Cô…”
“Tạm biệt.” Tô Nhược Hân vừa nói xong thì sửa lại ngay: “Không gặp lại nữa.”
Đời này cô chẳng muốn gặp lại thứ người như Lý Lan nữa.
Học sinh nữ đáng ghét chắc là từ để chỉ thứ người như Lý Lan thôi.
Đến giờ vẫn chưa biết mình bị Triệu Giai Linh lợi dụng cơ.
Mà đã bị Triệu Giai Linh lợi dụng rồi lại lại còn giúp đỡ Triệu Giai Linh nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT