Nếu anh không thể nhận được phần ký ức đó thì chỉ có thể nghĩ cách khác thôi. Tóm lại là không thể để bóng dáng của người đàn ông khác ở lại trong đầu ‘Tô Nhược Hân dù chỉ một chút.

Tuyệt đối không được.

“Nếu có thể thì tối qua em đã làm rồi. Em thử rồi nhưng kết quả tốt nhất em nhận được là bình yên vô sự sau khi nhận những ký ức đó. Điều mà anh nói là bất khả thi.”

“Vậy làm mờ đi thì sao?” Tóm lại, chỉ cần nghĩ đến việc Tô Nhược Hân nhìn thấy cơ thể của Liêu Diên là mặt Hạ Thiên Tường lại đen đến mức sắp thành mực nước rồi.

Tô Nhược Hân buồn cười nhìn người đàn ông này.

Cô nhanh chóng cầm tay anh lên rồi vỗ nhẹ: “Hạ Thiên Tường, em hỏi anh nhé. Nếu sau này em sinh cho anh một đứa con trai thì em cũng không được nhìn con trai mình à?”

“..” Lần này Hạ Thiên Tường chọn cách im lặng.

Vấn đề này quá khó để trả lời.

“Nếu anh cũng hiểu được là em nhìn con trai em trong hình hài một người đàn ông thì anh cần gì phải để ý chuyện trong đầu em có hình ảnh của một người đàn ông khác chứ? Chỉ là hình ảnh thôi mà.

Anh yên tâm đi, trừ khi anh phụ em chứ Tô Nhược Hân em sẽ không bao giờ phụ anh.” Giọng điệu dịu dàng khiến câu nói của Tô Nhược Hân trở nên rất chân thành tha thiết.

Dù anh không vượt qua ranh giới cuối cùng của bọn họ thì cô cũng vẫn sẽ nói như vậy.

Quả nhiên, nghe cô nói từ việc sẽ sinh con trai cho anh đến việc cô sẽ không phụ anh, vẻ mặt Hạ Thiên Tường lúc này mới tươi tỉnh hơn một chút.

Chỉ là cuối cùng thì ngoài miệng anh vẫn không chịu đồng ý.

Anh chỉ im lặng đưa cô tới trước phòng Lục Diễm Chỉ rồi gật đầu với người mặc đồ đen đang đứng canh bên cạnh.

Chìa khóa mở cửa phòng lập tức xuất hiện trong †ay anh.



Đây là khách sạn xa hoa nhất thị trấn này và đã được Hạ Thiên Tường bao toàn bộ từ trên xuống dưới.

Mà Lục Diễm Chi thì đang bị nhốt trong một căn phòng có giường lớn hẻo lánh nhất tầng ba.

Cửa mở, Tô Nhược Hân đang định đi vào đã bị Hạ Thiên Tường kéo lại: “Anh đi vào trước.”

“Ây, bà ta sẽ không làm em bị thương đâu. Anh quên rồi à, ngay cả anh cũng khó mà đuổi theo được tốc độ của em”

“Không được.” Hạ Thiên Tường vẫn đi lên trước bước vào phòng của Lục Diễm Chỉ đầu tiên.

“Vút.” Có cái gì đó bay về phía cửa.

Hạ Thiên Tường giơ tay ra chụp một cái bắt được thứ đó.

Là cái gối.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Lục Diễm Chi đang phát điên. Lúc này vẻ mặt bà ta thật sự rất xấu, trông như đang lên cơn nghiện vậy.

“Thiên Tường, trả túi lại cho mẹ được không?

Mẹ chỉ cần một chút thôi, một chút là được rồi.”

Lục Diễm Chỉ vừa thấy không đánh trúng Hạ Thiên Tường thì vọt nhanh tới trước mặt anh, giữ chặt lấy tay anh rồi cầu xin thứ bột kia.

Khuôn mặt Hạ Thiên Tường trở nên u ám. Rõ ràng anh đã ra lệnh trói chặt Lục Diễm Chỉ rồi cơ mà.

Không ngờ rằng anh vừa vào đã phát hiện ra bà ta không hề bị trói. Bây giờ bà ta hoàn toàn có thể tự do hoạt động trong phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play