Chỉ là cô vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn.

Bây giờ cô rất muốn có viên ngọc của Hạ Thiên Tường ở đây.

Khi cầm viên ngọc kia, có lẽ cô sẽ có thể cảm nhận được tình huống trên người Lục Diễm Chỉ.

Nhưng lúc này cô không lấy được ngọc của Hạ Thiên Tường nữa.

Cho nên cô chỉ có thể dựa vào phán đoán chủ quan để nhìn nhận tình huống của Lục Diễm Chi thôi.

Như vậy sẽ khó tránh khỏi sự bất công.

“Em nói gì cơ? Mẹ anh bị người khác khống chế ư?” Hạ Thiên Tường nghe thấy lời của Tô Nhược Hân thì nhíu mày.

Đầu tiên là Hạ Thiên Hương, bây giờ là Lục Diễm Chi, mà Lục Diễm Chỉ lại còn có thể đi ra khỏi căn biệt thự lưng chừng núi kia. Hoặc là tất cả mọi chuyện đều không phải trùng hợp.

“Đúng thế, lúc bà ta gây ra chuyện kia, ánh mắt đó có gì đó không đúng lắm”

“Em… Sao em biết được?” Hạ Thiên Tường ngẩn ra. Dù sao thì cái thứ như ánh mắt nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì rất khó mà cảm nhận được.

Đúng vậy, cho dù Liêu Diên và Hạ Thiên Hương đã từng miêu tả cho Tô Nhược Hân nghe, cô vẫn không thể nào đoán ra được điều gì từ lời nói của người khác.

“Thiên Tường, việc thôi miên cho Thiên Hương đã thành công. Nhưng những ký ức mà cô ấy không muốn nhớ tới lại tràn vào đầu em cả.” Tô Nhược Hân chần chừ một chút rồi vẫn nói ra.

“Em… Em nói cái gì? Là trường hợp Thiên Hương bị Liêu Diên giở trò sao?”

“Đúng thế, còn cả trường hợp mẹ anh ra tay với cô ấy nữa”



“Ây, thế em cũng đã nhìn thấy dáng vẻ kia của Liêu Diên à?” Hạ Thiên Tường bước lên phía trước một bước rồi túm được tay Tô Nhược Hân. Lúc nói ra lời này, cả mặt anh đều rất u ám.

“Đau.” Tô Nhược Hân nhíu mày. Hạ Thiên Tường nắm chặt quá khiến cô có cảm giác tay mình sắp đứt lìa vậy.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới phát hiện ra mình siết mạnh quá nên anh đã thả lỏng tay ra: “Ai cho em nhìn Liêu Diên hả?”

Tô Nhược Hân dẩu miệng: “Anh tưởng em muốn nhìn à? Anh tưởng em muốn bị mấy ký ức đó tràn vào đầu à? Em chỉ là muốn cứu Thiên Hương thôi.”

“Vậy cũng không được.’ Hạ Thiên Tường bá đạo giữ chặt Tô Nhược Hân không cho cô lên tầng. Hai người đứng trên cầu thang, anh nhìn vào mắt cô rồi nghiêm túc nói: “Anh không muốn trong đầu em tồn tại dáng vẻ thằng đàn ông khác. Ai cũng không được.”

Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, Tô Nhược Hân không khỏi bật cười: “Hạ Thiên Tường, anh không cần nói em cũng biết. Anh chưa xem phim về quốc đảo hả? Chỉ cần xem bộ phim đó rồi thì nam hay nữ cũng đã nhìn kỹ hết. Cũng chỉ là nhìn thôi chứ có làm gì đâu. Không sao đâu mà.”

“Không được, em dạy anh thôi miên đi. Anh sẽ đưa phần ký ức liên quan đến Thiên Hương trong đầu em vào đầu anh.” Hạ Thiên Tường nghiến răng nghiến lợi nói.

“Này, Hạ Thiên Tường, anh đừng nói với em là anh muốn nhìn cả hình ảnh của em gái anh nhé?”

Câu hỏi ngược của Tô Nhược Hân khiến cả người Hạ Thiên Tường run lên một cái. Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra hình như cũng có vấn đề mà anh không giải quyết được. Người làm anh trai như anh đúng là không nên nhìn dáng vẻ của Thiên Hương thật.

Nhưng mà để những ký ức đó vào đầu người khác thì lại không được.

Chuyện của Thiên Hương bây giờ trừ anh, Tô Nhược Hân, Lục Diễm Chi và Liêu Diên ra thì tuyệt đối không thể để người khác biết nữa.

Mà cho dù người khác có biết cũng không thể để họ biết tới những hình ảnh chân thật được.

“Vậy em có thể nghĩ ra cách nào để xóa đi phần ký ức thuộc về Thiên Hương trong đầu em không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play