“Cô Tô, mời nói.” Hai mắt Hạ Tứ đã sáng ngời, anh ta đã nghĩ chỉ cần Tô Nhược Hân nói xong là anh ta có thể kéo Hạ Tam đi luyện tập rồi, dù sao cũng phải cố gắng thích nghỉ trong thời gian ngắn nhất.
“Anh và Hạ Tam đi đào đông trùng hạ thảo đi, hừm, chỉ cần một ngày thôi là có thể thích nghi được rồi.” Đào được sau đó lại đưa cho cô, nghĩ thôi đã thấy rất hay rồi.
Hạ Tứ quay đầu nhìn người phụ nữ đang ôm giỏ, lại quay đầu lại nhìn Tô Nhược Hân, khuôn mặt của anh ta cũng đỏ lên: “Không phải tôi không muốn đào mà là tôi không biết đào.”
“Chị gái, người bạn này của tôi cũng muốn đi đào đông trùng hạ thảo, chị có thể dẫn anh ấy đi đào được không?” Tô Nhược Hân lập tức xoay người lại hỏi người phụ nữ, cô phải loại bỏ cái ý nghĩ không muốn đi đào của Hạ Tứ.
Hạ Tứ sâm mặt xuống, anh ta rất muốn kéo Tô Nhược Hân về, nhưng chỉ cần nghĩ chuyện Hạ Thiên Tường không cho Hạ Tam chụp ảnh mới hóng hớt được hôm qua ở chỗ Hạ Tam thì bàn tay đang vươn ra của anh ta cũng khựng lại, cuối cùng vẫn không kéo Tô Nhược Hân lại.
Vì thế chỉ thấy người phụ nữ nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời: ‘Cô muốn tôi dẫn người bạn này của cô đi đào đông trùng hạ thảo à?”
“Không phải… Không phải tôi.” Muốn đi thì cũng là Hạ Tam đi, vì chỉ có một người được rời khỏi vị trí, vì bắt buộc phải có một người ở lại bên cạnh Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương.
Tô Nhược Hân nghĩ một lát rôi nhẹ nhàng nói: “Hôm nay là anh ấy, ngày mai đổi thành một người khác có được không?”
“Có thể, đương nhiên là được rồi, cứ quyết định như vậy nhé thần y.”
Người phụ nữ nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt sùng bái, tối qua còn đến chết không tin đến bây giờ đã biến thành người hâm mộ cuồng nhiệt.
Người phụ nữ vừa nói như vậy thì có người cũng lại gần mời Tô Nhược Hân khám bệnh cho.
Trước kia cô từng gặp tình huống này ở nhà Chúc Hồng, nhưng sau ngày hôm ấy Chúc Hồng lại chết.
Chỉ cần nghĩ tới đó Tô Nhược Hân lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Ngày hôm qua cô đưa Hạ Thiên Hương tới nơi này, Chúc Hứa đã được Chúc Cương dẫn đi.
Đứa bé đó thật sự đáng thương.
Vừa nghĩ đến đó, cô nhìn đoàn người chen qua mời cô chữa bệnh trước mắt lại đột nhiên không muốn khám bệnh.
Giống như chỉ cần cô chẩn bệnh thì ngày mai lại có người phải chết vậy.
Cô không muốn nghĩ đến chuyện như vậy.
Không phải cô mê tín nhưng cái chết của Chúc Hồng là một đả kích lớn đối với cô.
Cô muốn cứu người nhưng cuối cùng lại hại một người.
Cuối cùng chuyện kia do Chúc Cương xử lý, cô cũng không qua hỏi.
Cho nên cuối cùng ai là người hại chết Chúc Hồng, đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết.
Chúc Cương không nói thì cô cũng không hỏi đến.
Cô nghĩ thầm chỉ cần không vu oan cho cô là được rồi.
Vì thế đây là lần đầu tiên Tô Nhược Hân dứt khoát từ chối đoàn người đang chen lấn trước mặt.
Không khám bệnh, một người cũng không khám.
Vì thế mà cô cũng không thể ra khỏi khách sạn được.
Bởi vì, khách sạn bị người ta bao vây rồi.
Vì mẹ của đứa bé kia thông báo nên người của huyện thành nhỏ này đều tập chung đến chỗ cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT