Thấy người phụ nữ nói như vậy thì Tô Nhược Hân càng không muốn nhận: “Chị có biết một giỏ này bán được bao nhiêu tiền không?”

“Biết, nếu bán thẳng chúng tôi có thể bán được mấy chục triệu đó.”

“Nếu bán qua trung gian thì chúng tôi cũng phải nhận được khoảng mấy trăm triệu.” Đây chỉ là một giỏ nhỏ, nếu đổi thành một giỏ lớn không biết bao nhiêu tiền nữa.

Quan trọng đây là hàng thật.

Đây là điều quan trọng nhất. . Đam Mỹ H Văn

“Vậy thì cũng tặng cho cô, cô không biết đâu, đông trùng hạ thảo rất khó đào vì chúng di chuyển xung quanh ngọn núi này, có khi lãng phí thời gian đào cả ngày cũng không được một cái nữa. Nhưng sáng sớm nay chồng tôi đào một lúc lại được nhiều như vậy, từ trước đến nay chưa từng có chuyện tương tự đâu, nên tôi nghĩ ông trời để chồng tôi tìm được đám đông trùng hạ thảo đó là muốn chúng tôi tặng cho cô.”

Tô Nhược Hân vẫn lắc đầu: “Cảm ơn chị nhưng tôi thật sự không thể nhận”” Hạt tiêu trắng Xuân Phong mua hộ cô cùng lắm cũng chỉ mấy chục nghìn.

Nếu cô lấy lọ hạt tiêu trắng sáu mươi mấy nghìn để đổi một giỏ nhỏ đông trùng hạ thảo này thì quá đáng quá.

“Tôi biết hạt tiêu trắng đó đáng giá bao nhiêu tiền, tôi còn vừa mua hết mấy lọ còn lại trong cửa hàng để dự phòng nữa mà. Dù giá trị của hạt tiêu trắng thấp hơn đông trùng hạ thảo rất nhiều nhưng nếu tôi không biết cách sử dụng thì cũng không biết có thể dùng nó để chữa bệnh tiêu chảy của con tôi. Cho nên nếu cô không nói cho tôi biết thì đến bây giờ con tôi vẫn đang bị tiêu chảy.”

Một đơn thuốc đơn giản nhưng lại rất thực dụng.

Chắc chắn Tô Nhược Hân là Bồ Tát cứu mạng, dùng xong là khỏi bệnh.

Người phụ nữ vừa nói đã có rất nhiều người vây quanh, hóa ra hạt tiêu trắng có thể chữa tiêu chảy cho trẻ con, rất nhiều người cũng muốn mua. Tuy nhiên cả con đường này chỉ có một siêu thị, mà người phụ nữ này đã mua hết cả ba lọ trong siêu thị rồi.

Nhìn thấy những mặt hàng khó mua được như vậy tất nhiên phải mua sạch để dự phòng rồi.



Nghe nói mà không mua được chỉ đành lo lắng suông.

Lúc này Tô Nhược Hân mới nhớ tới lời hứa hẹn của Hạ Thiên Tường tối hôm qua, anh đã đồng ý đưa thuốc và đồ đến, nhưng cô vẫn chưa làm xong danh sách.

Cho nên hôm nay cô vẫn chưa thể nhận được đồ anh đưa đến.

“Hạ Tứ, chúng ta về trước đi.” Nghĩ đến việc anh đưa đồ đến, cô cảm thấy mình nên về khách sạn làm xong danh sách đồ quyên tặng rồi đi dạo phố Sau.

Đây là công việc chính, công việc chính thì quan trọng hơn.

“Cô gái, ông trời muốn tặng cho cô giỏ đông trùng hạ thảo này, nên cô mau nhận đi.” Người phụ nữ vẫn khăng khăng muốn đưa chiếc giỏ mình đang ôm cho Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân ngoái đầu lại cười: “Chị có lòng biết ơn là được rồi, thật ra ông trời muốn thưởng đông trùng hạ thảo này cho nhà chị đó, từ nay về sau cuộc sống của gia đình chị sẽ càng tốt hơn.”

Cô cần đông trùng hạ thảo thì sẽ tự đi mua.

Thậm chí cô còn có thể bảo Hạ Tam Hạ Tứ đi đào, có hai người lao động khỏe mạnh bên cạnh, không dùng thì lãng phí quá.

Cô mới nghĩ như vậy, Hạ Tứ ở bên cạnh đã hắt xì liên tục: ‘Hử, ai đang muốn hãm hại tôi?”

Tô Nhược Hân cười: ‘Hạ Tứ, anh và Hạ Tam có muốn nhanh thích nghỉ với độ cao này không?”

“Muốn”” Hạ Tứ trả lời rất nhanh, ngày hôm qua lúc bị mười tám chiếc xe gắn máy và bốn mươi ba người vây quanh, anh ta hận không thể nhanh chóng thích nghỉ với độ cao của cao nguyên này.

“Hạ Tứ, tôi chỉ nói cho anh cách nhanh chóng thích nghi.” Tô Nhược Hân cười thần bí nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play