“Đừng mà… Tránh ra… Tránh ra…’ Đột nhiên cảm xúc của Hạ Thiên Hương bắt đầu bất ổn, cả người run rẩy, còn lẩm bẩm những lời khó hiểu.
Y tá bên cạnh thấy tình trạng của Hạ Thiên Hương như vậy thì bắt đầu trở nên căng thẳng: “Bác sĩ Tô, làm sao bây giờ?”
Hạ Thiên Hương đang phát bệnh.
Nếu ở trong phòng bệnh thì không sao, nhưng bây giờ bọn họ đang ở trong khoang xe chật hẹp. Hạ Thiên Hương rất dễ làm người khác cũng như bản thân mình bị thương.
Tô Nhược Hân gật đầu với y tá: “Đừng hoảng, cô có mang theo thuốc mà trước đó đã chuẩn bị không?”
“Có.” Nghe vậy, y tá lập tức mở chiếc ba lô mang bên mình ra, đúng là có mấy gói thuốc luôn được mang theo thật. Đây là thuốc dùng lúc khẩn cấp, cũng là thứ mà Tô Nhược Hân đã chuẩn bị xong từ trước.
Loại thuốc này được Tô Nhược Hân kê từ lần đầu tiên thấy Hạ Thiên Hương bị bệnh, đã được sắc lên và đóng thành nhiều gói nhỏ.
Bao bì màu hồng nhạt rất xinh xắn. Đây cũng là điều mà Tô Nhược Hân yêu cầu. Bao bì này kích thích cảm giác thèm ăn hơn là loại bao bì trong suốt.
Như là thứ bên trong đó không phải là nước thuốc mà là đồ ngọt ngon miệng vậy.
Tô Nhược Hân xé một góc gói thuốc ra rồi đưa cho Hạ Thiên Hương: “Khát nước thì uống chút đi.
Thứ này ngọt lắm, rất ngon.”
“Chát”. Hạ Thiên Hương vung tay hất gói thuốc mà Tô Nhược Hân đưa qua đi. Nước thuốc trong gói thuốc đã mở ngay lập tức văng tung tóe, bắn đầy mặt Tô Nhược Hân.
Nước thuốc màu đen còn nhuộm đen cả chiếc áo màu kem mỏng trên người cô, trông khá thảm.
“Bác sĩ Tô có sao không?” Y tá đã trở thành người hâm mộ của Tô Nhược Hân vội nhìn sang, đồng thời còn ân cần đưa khăn ướt tới cho cô nữa.
Tô Nhược Hân nhận lấy lau qua mặt mình một chút rồi lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Hương. Lúc này trông cô ta có vẻ rất sợ hãi nhìn chằm chằm ‘Tô Nhược Hân rồi sợ hãi kêu lên: “Không phải tôi… .
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Không phải tôi… Chị đừng tới đây…”
Dáng vẻ hoảng loạn của cô gái rơi vào mắt Tô Nhược Hân, chẳng còn kiêu ngạo như lúc hất nước thuốc lên mặt cô trước đó nữa.
Hạ Thiên Hương của bây giờ trông chẳng khác gì một đứa trẻ làm sai chuyện, thậm chí còn hoảng sợ muốn trốn khỏi cô. Tiếc rằng cái khoang xe này chật quá nên có muốn lùi cô ta cũng không lùi được.
Tô Nhược Hân giơ tay ra cầm lấy tay cô ta rồi nhẹ nhàng ấn ấn mấy cái lên chỗ giữa ngón trỏ và ngón cái. Hạ Thiên Hương dần dần bình tĩnh lại, chỉ là sự nóng nảy vẫn sót lại dưới đáy mắt, bệnh tình đột phát chưa thể giảm bớt được.
“Bác sĩ Tô, có muốn tiêm thuốc không?” Còn chưa uống thuốc nên lúc này Hạ Thiên Hương giống như một quả bom vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Thế nên tiếp theo bọn họ phải nghĩ cách.
Tô Nhược Hân tiếp tục ấn ấn chỗ giữa ngón trỏ và ngón cái của Hạ Thiên Hương, lại dùng đôi mắt dịu dàng nhìn cô ta rồi nói với y tá: ‘Lấy thêm một gói thuốc nữa rồi đổ ra cốc giấy cho tôi, tôi sẽ đút cho cô ấy”
Gói thuốc không như một chiếc cốc giấy. Tô Nhược Hân quyết định thử lại lần nữa.
Thuốc này là do cô kê đơn, là thuốc giải trừ chất độc phân tán khắp người Hạ Thiên Hương.
Chỉ cần sáng tối mỗi ngày uống một gói thuốc là được, đồng thời khi phát bệnh cũng phải uống thêm một gói.
Như vậy thì mỗi lần phát bệnh là một lần uống thuốc, số lần phát bệnh sẽ giảm đi, khoảng cách giữa các lần cần dùng thuốc cũng sẽ dài ra, cho đến khi ngừng thuốc thì chất độc kia cũng đã được loại bỏ gần hết rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT