Máy bay đáp xuống sân bay.

Quả nhiên như lời Tô Nhược Hân nói, cho đến khi máy bay dừng lại, Hạ Thiên Hương cũng chưa tỉnh lại.

Ánh mắt của mấy bác sĩ và y tá nhìn Tô Nhược Hân đã từ sự nghi ngờ ban đầu biến thành tin tưởng không nghi ngờ rồi.

Cho dù cuối cùng Tô Nhược Hân có thể chữa khỏi bệnh cho Hạ Thiên Hương hay không thì việc cô có thể làm Hạ Thiên Hương rơi vào trạng thái ngủ say đã là chuyện không dễ gì làm được rồi.

Ít nhất thì đã lâu vậy rồi nhưng chưa có bác sĩ nào làm được cả.

Bọn họ chỉ có duy nhất một cách để giúp Hạ Thiên Hương đi vào giấc ngủ. Đó là tiêm thuốc cho cô †a.

Nhưng dù sao thì tiêm thuốc cũng không thể so được với giấc ngủ tự nhiên bình thường.

“Bác sĩ Tô, bây giờ phải đánh thức cô chủ hay chúng ta cứ để vậy mà nâng cô chủ xuống máy.

bay?” Khi lên máy bay, Hạ Thiên Hương được nâng lên. Mục đích là để tránh việc cô ta ồn ào khiến cả sân bay hỗn loạn.

“Để tôi đi gọi cô ấy.’ Tô Nhược Hân đứng dậy đi gọi Hạ Thiên Hương.

“Thật sự phải đánh thức cô ấy sao? Cô không sợ cô ấy om sòm ầm ï ở sân bay hả?” Bác sĩ cùng đội chần chừ một chút nhưng rồi vẫn đưa ra nghi vấn của mình.

“Tôi muốn cô ấy giống như một người bình thường, muốn ngủ là ngủ, nhưng đến lúc nên tỉnh dậy thì đánh thức cô ấy dậy một cách bình thường.”

Cô muốn biến Hạ Thiên Hương thành một cô gái bình thường.



Thấy Tô Nhược Hân có vẻ kiên quyết, bác sĩ kia không ngăn cản cô nữa. Bọn họ đã chuẩn bị xong hết đồ đạc để xuống máy bay rồi nên giờ khắc này đều nhàn rỗi đi theo Tô Nhược Hân vào phòng Hạ Thiên Hương.

“Thiên Hương, dậy đi, máy bay của chúng ta đã tới nơi, sắp phải xuống rồi.” Kết quả thật sự không ngờ rằng vừa mới vào Tô Nhược Hân đã cất cao giọng gọi Hạ Thiên Hương dậy, cứ như Hạ Thiên Hương là một người bình thường như bọn họ vậy.

Nghe thấy giọng Tô Nhược Hân, bọn họ chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi lên, hoảng sợ nhìn về phía Hạ Thiên Hương. Sau đó chỉ thấy cô gái kia từ từ mở mắt ra, đầu tiên là mơ màng nhìn xung quanh mình một cái rồi cuối cùng tâm mắt dừng trên mặt Tô Nhược Hân đang đứng gần cô ta nhất: ‘Đây là đâu?”

“Thiên Hương, chúng ta đang ở trên máy bay. Bây giờ máy bay đã tới sân bay rồi, chúng ta phải xuống và đi tới một khu nhà có phong cảnh rất đẹp. Đó là nơi anh trai em chuẩn bị đấy. Đi nào, cùng đi chơi nhé.” Tô Nhược Hân nói chuyện với Hạ Thiên Hương như bình thường.

Hạ Thiên Hương ngập ngừng một chút rồi ngồi dậy: “Chỗ đó chơi vui lắm à?”

“Đúng thế. Chị đảm bảo trước kia em chưa từng thấy nơi đó bao giờ đâu.” Cô vẫn còn nhớ rõ sự ngạc nhiên trong lần đầu tiên nhìn thấy “Tình Đạt”.

Lúc lên tới chỗ cao nhất của “Tình Đạt” và nhìn thấy những ngôi nhà màu đỏ kia, trong lòng cô đã cực kỳ chấn động.

Rất đẹp.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô khăng khăng muốn đưa Hạ Thiên Hương ra ngoài.

Cái viện điều dưỡng kia chỉ biết làm Hạ Thiên Hương ngột ngạt chứ không thể giúp bệnh tình của cô ta tốt lên được.

Việc cô cần làm bây giờ là để Hạ Thiên Hương được sống tự do tự tại như người bình thường sống trên thế giới này.

Mặc dù rất khó nhưng dù sao cô cũng phải ra sức giúp Hạ Thiên Hương.

Mà chỉ cần để ý trấn an cô ta đúng lúc thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play