Nhưng anh ta cũng đã thừa nhận rằng đây là máy bay của Hạ Thiên Tường rồi. Anh ta còn phải trở lại đó.

Vậy nên giờ phút này, người ở trong chiếc trực thăng kia đều có thể là cả hai người người đàn ông đó.

Máy bay trực thăng đáp xuống đất, dừng lại trên mặt cỏ trong vườn.

Âm thanh “ầm ầm ầm” kia dần dần biến mất. Tô Nhược Hân vẫn còn ngẩn ngơ đứng đực ra tại chỗ, đôi mắt lại sáng quắc lên nhìn chằm chằm vào cửa cabin.

Mãi đến khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa, cô mới cất bước tiến về phía trước. Tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.

Trong khoảnh khắc chạy tới trước mặt Hạ Thiên Tường, cô nghiêng đầu qua một bên rồi vô cùng tự nhiên dựa sát vào lồng ngực anh: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cánh tay dài của Hạ Thiên Tường khẽ gập lại, nghiêng người ôm ngang Tô Nhược Hân vào lòng mình: “Không có gì đâu, sáng mai lên máy bay, kế hoạch vẫn như cũ”

Tô Nhược Hân nằm trong khuỷu tay người đàn ông khẽ gật đầu: “Vâng, em đã đồng ý với anh rồi thì tất nhiên sẽ không đổi ý. Hẳn là lần này ba anh sẽ không còn đường thoát nhỉ?” Nếu Hạ Sâm Sâm lại tha cho Anna một con đường sống thì cô dám chắc rằng Anna còn có thể đánh úp cô hoặc Hạ Sâm Sâm thêm lần nữa.

Càng tha thì bà ta sẽ càng trả thù.

Không nên cho người đàn bà Anna này thêm bất cứ cơ hội nào nữa.

“Sẽ không đâu.” Lần này nữa là có thể diệt trừ hoàn toàn thế lực của Anna rồi. Thế lực trong nước ngoài nước mà người đàn bà này có thể điều động đều bị diệt cả rồi.

Nghe anh nói không, Tô Nhược Hân khẽ thở phào một hơi. Thấy Hạ Thiên Tường ôm cô đi về phía thang máy muốn lên phòng, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện: “Em đã nướng cho anh rất nhiều xiên thịt rồi. Để em đi làm nóng lại một chút là có thể ăn.”



Nói xong, cô nhanh nhẹn trượt xuống đất như con cá chạch, sau đó chạy vào phòng bếp của biệt thự.

Hạ Thiên Tường cong môi cười nhìn theo bóng dáng cô gái rồi chậm rãi đi tới ngồi xuống ghế sô pha.

Sau đó anh nhanh chóng rót cho mình một cốc nước.

Hạ Thiên Tường ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng bận rộn của Tô Nhược Hân. Thấy cô không hề có ý định nhìn qua đây, anh bèn lấy một bao giấy nhỏ từ trên người mình ra rồi móc mấy viên thuốc cho vào.

miệng, uống nước nuốt xuống.

Anh bị thương nhưng không muốn để Tô Nhược Hân phát hiện.

Mấy phút sau, Tô Nhược Hân bưng xiên thịt đã dùng lò nướng làm nóng lại tới trước mặt Hạ Thiên Tường. Ngoài ra còn có một chai rượu vang đỏ nữa.

Tô Nhược Hân cũng ngồi xuống bên người anh rồi rót cho mỗi người một ly rượu đầy: “Hạ Thiên Tường, cạn ly.” .

Lúc nói cạn ly, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng. Rất dễ nhận thấy rằng trước khi Hạ Thiên Tường tới, cô có uống rượu rồi.

Mùi rượu kết hợp với mùi cơ thể trên người cô không ngừng bay tới quẩn quanh mũi khiến Hạ Thiên Tường động lòng. Anh giơ tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang sắp rót rượu vào miệng của cô gái: “Để anh”

“Hả?” Tô Nhược Hân mơ mơ màng màng, bàn †ay nằm gọn trong tay Hạ Thiên Tường, muốn uống cũng không uống được, trái lại còn thấy Hạ Thiên Tường cực kỳ khí phách uống hết ly rượu của anh.

Sau đó lúc cô còn đang khó hiểu không biết người đàn ông này muốn làm gì thì Hạ Thiên Tường đã bỏ ly rượu rỗng của mình xuống rồi lại tiếp tục cầm ly rượu của cô lên nốc cạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play