Trần Sang lùi về phía sau, nhẹ nhàng tránh khỏi đòn của Hạ Thiên Tường. Lúc anh ta đang định đáp trả bằng mấy cái đá liên tiếp thì đột nhiên phát hiện ra Hạ Thiên Tường lại tung thêm một đấm tới nữa.

Một đấm bên trái một đấm bên phải, khoảng cách suýt nữa là có thể tính bằng giây rồi.

“Anh… Đồ điên…” Trần Sang chỉ đành tiếp tục lùi về phía sau. Mặc dù anh ta tránh nhanh nhưng vẫn bị một đòn của Hạ Thiên Tường quét qua rách mất một mảnh áo. Mảnh vải nhẹ nhàng bay bay rồi đáp xuống ngay trước cửa cabin mà anh ta bị ép phải tránh ra, cứ như một loại mỉa mai anh ta không muốn nhưng vẫn phải tránh khỏi nơi đó vậy.

Anh ta thật sự không ngờ rằng ngực trái đang bị thương mà Hạ Thiên Tường vẫn có thể vung thêm một đấm bên trái cực mạnh ngay sau nắm đấm bên phải như vậy.

Lần này, e rằng vết thương trên lồng ngực vốn đã bị thương của Hạ Thiên Tường lại càng nghiêm trọng hơn…

“Cảm ơn nhé.” Hạ Thiên Tường chẳng thèm liếc nhìn Trần Sang cái nào. Trần Sang vừa né ra khỏi cửa cabin, chớp mắt đã thấy anh ngồi vào vị trí điều khiển trong khoang rồi.

“Anh… Anh còn định tự lái máy bay trực thăng á?

Anh điên thật rồi.” Trần Sang nhìn một bên mặt Hạ Thiên Tường qua cửa sổ máy bay, cảm thấy hơi bất ngờ vì Hạ Thiên Tường còn có thể lái máy bay.

Anh… Anh sẽ không…

Tiếng “ầm ầm ầm’ vang lên. Hạ Thiên Tường dùng hành động đáp trả sự nghi ngờ của Trần Sang.

Chạy từ phòng khám tới viện điều dưỡng quá vội vàng nên anh không kịp đưa phi công tới.

Đã giờ phút này rồi, anh không chờ nổi nữa.

Trong đầu anh toàn là cuộc điện thoại trước đó không lâu của Tô Nhược Hân.

Cô gái ấy đang đợi anh.



Máy bay trực thăng xẹt qua thành phố T, bay qua đường cái đã từng có vụ loạt xe bốc cháy kia.

Lúc này, vụ va chạm liên hoàn kia đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Con đường lớn trong đêm tối im ắng và tĩnh lặng.

Cái hố sâu kia đã được lấp từ lâu.

Trước khi Anna chuẩn bị ra tay, anh đã nhận được thông tin tình báo.

Chỉ là anh không biết thời gian cụ thế.

Thế nên cái hố sâu kia là do anh chuẩn bị xong từ trước. Chỉ là khi Tô Nhược Hân sắp đi qua đoạn đường đó, cơ quan điều khiển từ xa đã mở cái hố sâu kia ra, cũng ngăn cản đoàn xe mà Anna cử đi tập kích Tô Nhược Hân.

Anna cho rằng lần này chắc chắn có thể lấy nhiều thắng ít, không ngờ được rằng anh lại diệt nguyên cả đoàn xe.

Nếu không phải anh bị thương, nếu không phải anh không ra được thì Trần Sang làm gì có cơ hội thay anh đưa Tô Nhược Hân rời khỏi hiện trường chứ.

Âm thanh “ầm ầm ầm’ vang lên trong màn đêm cực kỳ vang dội.

Dương Mỹ Lan ngủ với Chúc Hứa.

Nhưng Tô Nhược Hân lại trắng đêm.

Nghe thấy tiếng động, Tô Nhược Hân ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái thì thấy được chiếc máy bay trực thăng quen thuộc.

Cô chậm rãi đứng dậy, hơi nhíu mày nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay trực thăng đã bay tới đỉnh đầu mình. Bây giờ cô không biết người đàn ông đang ở trong đó là Trần Sang hay là Hạ Thiên Tường Bởi vì không lâu trước đây, Trần Sang đã dùng chiếc máy bay trực thăng này tới cứu cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play