Lúc này, Dương Mỹ Lan mới yên lòng rời đi.

Tô Nhược Hân nhìn Dương Mỹ Lan đi vào thang máy, hồi lâu sau mới đóng cửa lại, rồi quay về phòng của mình.

Đi tắm.

Cô chỉ muốn tắm.

Kết quả, đứng dưới vòi hoa sen, cô lại cảm thấy trong những tấm gương xung quanh mình toàn Hạ Thiên Tường.

Trước đây mỗi lần cô tắm, anh đều có thể xông vào.

Sau đó, cô đã hoàn toàn trao bản thân cho anh.

Chỉ là kết quả lần nào cũng không trọn vẹn.

Đúng vậy, không trọn vẹn.

Cô chưa bao giờ là một người phụ nữ thực sự theo định nghĩa của riêng cô.

Không biết cô đã tắm bao lâu, chỉ cảm thấy hơi nước trong phòng tắm quá nhiều, hơi khó thở, cô mới xỏ dép lê đi ra khỏi phòng tắm, rồi ngồi trước bàn trang điểm.



Gương mặt mộc của cô trong gương trông cũng rất xinh.

Chỉ là, khi cô không mảnh vải che thân, cô đã lộ ra hết mọi khuyết điểm.

Cô gầy quá.

Vòng một gầy như cái sân bay.

Tô Nhược Hân nhìn một hồi, cầm điện thoại rồi đặt mua thứ gì đó trên mạng.

Ðu đủ.

Loại giao đến tận cửa nhà.

Cô cần ăn đu đủ để bổ sung.

Sau khi đặt đu đủ xong, cô lên mạng tìm hiểu ngay cách ăn đu đủ.

Ăn sống.

Hầm canh.

Nấu cháo.



Dù sao, cũng có nhiều cách ăn.

Nửa tiếng sau khi nhận đu đủ, Tô Nhược Hân vào bếp và bắt đầu hầm canh.

Hôm nay nấu canh, ngày mai ăn sống, ngày kia nấu cháo.

Nấu canh xong, Tô Nhược Hân lại nấu cơm và nấu thêm mấy món, sau đó bưng ra bàn.

Một mình cô bắt đầu lặng lẽ ăn.

Bỗng nhiên hơi nhớ Chúc Hứa, ngày mai phải đón Chúc Hứa về thôi, thật tốt khi có Chúc Hứa ở bên cô, ít nhất sẽ không khiến cô suốt ngày nghĩ vẩn vơ.

Hơn bảy giờ rồi.

Hạ Thiên Tường vẫn chưa về.

Cô cảm thấy may mắn vì chỉ nấu phần của mình.

Anh không về, cô nấu đồ ăn cho anh làm gì, cô không thèm.

Haiz, vẫn không về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play