Bây giờ, cô ta còn không thể lướt di động của mình.

Vì thế cô ta chỉ có thể ngây người dựa vào ghế sofa.

Chán, trừ chán ra thì vẫn chán.

Thấy mình cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phát điên, Dương Mỹ Lan lại đứng dậy đi tới trước cửa: “Tô Nhược Hân, cậu có đói bụng không? Tớ vào bếp nấu cơm cho cậu nhé, cậu muốn ăn gì?”

Dương Mỹ Lan áp tai vào cửa, muốn nghe thấy động tĩnh của Tô Nhược Hân, nhưng bên trong vẫn yên lặng, cô ta không nghe thấy gì cả.

Ngay lúc cô ta đang băn khoăn không biết có nên đi nấu cơm không thì cửa phòng Tô Nhược Hân bật mở, một chiếc điện thoại di động được đưa cho cô †a: “Mỹ Lan, tin nhắn của dì này, hỏi bao giờ cậu về, cậu về nhà đi.”

Mẹ của Mỹ Lan chắc hẳn đang nhớ Dương Mỹ Lan. Bà ấy ốm rồi, vậy nên Tô Nhược Hân quyết định để Dương Mỹ Lan về nhà, hiện giờ Dương Mỹ Lan cần ở bên cạnh mẹ cô ta chứ không phải cô.

“Cậu… cậu trả điện thoại cho tớ?” Dương Mỹ Lan không thể tin được cầm lấy điện thoại, mở màn hình lên, thật sự là điện thoại của cô ta. Tô Nhược Hân trả lại cho cô ta.

“Ừ, cậu về đi, đừng để mẹ cậu chờ lâu.”

“Nhưng mà… Dương Mỹ Lan thấy Tô Nhược Hân để mặt mộc lại càng lo lắng hơn. Tốn hơn một tiếng đồng hồ để trang điểm, kết quả lúc này đã bị Tô Nhược Hân tẩy sạch, lại quay về gương mặt mộc lúc trước.

Tô Nhược Hân cười: “Sao cậu lại nhìn tớ như thế?

Tớ không sao, về đến nhà thì báo cho tớ nhé.”

“Tô Nhược Hân…’ Tuy Dương Mỹ Lan thấy Tô Nhược Hân cười, nhưng nụ cười kia rõ ràng còn xấu hơn cả khóc.



“Tớ gọi cho anh ấy rồi, đêm nay anh ấy sẽ tới, anh ấy sẽ không đính hôn với Mai Diễm Tỉnh, cậu yên tâm đi.”

“Cho nên, cậu trả điện thoại cho tớ là vì cậu gọi cho Hạ Thiên Tường rồi?” Dương Mỹ Lan nghe đến đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, muốn tháo nút thì phải tìm người thắt nút, người duy nhất có thể tháo gỡ khúc mắc chỉ có Hạ Thiên Tường thôi.

Chỉ cần Hạ Thiên Tường ra mặt thì khúc mắc của Tô Nhược Hân sẽ được giải quyết.

Tô Nhược Hân tự hỏi là tốt nhất, tốt hơn là việc lén lút báo cáo của cô ta.

“Ừ, về đi” Tô Nhược Hân gật đầu.

“Tớ về thật nhá?” Dương Mỹ Lan đã thấy tin nhắn mẹ gửi trong điện thoại, bà ấy đã làm bánh bao nhân rau tề thái mà mình thích.

“Về đi, chuyển lời với chú dì là hôm nào tớ tới thăm họ.”

“Ừ, được, lời này nhất định sẽ chuyển, với cả cậu không được nói miệng thôi đâu nhé, nói muốn tới thăm ba mẹ tớ thì phải đi thật, nếu không là tớ ý kiến đấy nhé.”

“Được Tô Nhược Hân gật đầu, từ khi biết bệnh tình của mẹ Mỹ Lan, cô vẫn thường hay đến thăm mẹ Mỹ Lan.

“Vậy tớ đi thật rồi, cậu có chắc là mình ở đây sẽ không sao chứ?” Dương Mỹ Lan vẫn là lo lắng nhìn Tô Nhược Hân.

“Chắc chắn, đảm bảo luôn.” Tô Nhược Hân cười, nụ cười lúc này đã tự nhiên hơn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play