Khi Phượng Từ tỉnh lại, Thời Sênh đang đứng ở bên ngoài tảng đá, ngẩng đầu nhìn lên trên.

“Tiểu Thù…” Phượng Từ nhìn rõ bóng dáng của cô, đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, chớp mắt tới bên cạnh cô, ôm chặt lấy từ phía sau, “May mà nàng không sao.”

“Khụ khụ khụ…” Thời Sênh bị ôm trở tay không kịp liền ho kịch liệt, mùi máu tanh nhàn nhạt xuất hiện giữa hai người.

“Nàng sao rồi?” Phượng Từ thả Thời Sênh ra, chạy tới trước mặt cô, “Sắc mặt sao trắng vậy? Sao tu vi của nàng không còn nữa? Có phải những người đó… Đừng sợ, ta giúp nàng báo thù, nàng muốn chúng chết thế nào, chúng liền chết thế đó.”

Thời Sênh thở gấp một cái, dư quang quét lên phía trên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn không nói nên lời, chỉ có thể chỉ chỉ lên trên.

Trong con ngươi tối đỏ của Phượng Từ đầy lo âu, động tác này của Thời Sênh khiến hắn rất khó hiểu, nhìn cô hơi chút mơ hồ.

Trong ngực Thời Sênh nhanh chóng phập phồng mấy cái, đột nhiên kéo tay hắn trốn tới bên cạnh, sau đó liền có tiếng một vật nặng rơi xuống đất. Thời Sênh dựa lưng vào tường, Phượng Từ theo quán tính áp sát trên người cô, cánh môi hơi lạnh vừa hay đập vào góc môi cô.

Phượng Từ mở trừng hai mắt, hàng lông mi dài khẽ run, khoảng cách giữa hai người cực gần, có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Phượng Từ đột nhiên nghiêng nghiêng đầu, nhẹ hôn lên môi Thời Sênh một cái, sau đó nhảy ra như bị chạm điện, ánh mắt đưa sang bên cạnh, tai hơi đỏ lên.

Thời Sênh ngây ra, sau đó kéo khóe miệng cười nhẹ, đụng tới nội thương nên đột nhiên mặt mày cô lại hiện lên vẻ đầy đau khổ.

Giày vò như vậy, vết thương này của bản cô nương không khỏi được rồi!

“Đỡ ta một chút.” Thời Sênh yếu ớt như sắp chết đưa tay ra với Phượng Từ.

Trên mặt Phượng Từ đỏ rực, cẩn thận đỡ Thời Sênh, ánh mắt không dám nhìn. Trong lòng Phượng Từ rất thấp thỏm, nàng có giận không? Nàng có rời xa mình không?

Mặc kệ, nàng chỉ có thể ở bên cạnh hắn, nếu nàng muốn rời khỏi mình, hắn sẽ…

Phượng Từ đột nhiên có chút mơ màng, nếu nàng thật sự muốn rời khỏi hắn, hắn nên làm thế nào đây? Nếu là trước đây, hắn sẽ không chút do dự nhốt nàng lại, nhưng…

Nhốt nàng lại, nàng nhất định sẽ giận, hắn không thích nàng giận, hắn thích nàng cười với mình.

Vài giây ngắn ngủi, Thời Sênh hoàn toàn không biết trong lòng Phượng Từ đã chuyển mấy bước ngoặt.

Thời Sênh đang nhìn nơi họ vừa đứng, ở đó có hai con rắn đang quấn lấy nhau, thỉnh thoảng phát ra thanh âm “xì xì”, hình như hoàn toàn không chú ý tới, cách chỗ chúng không xa có hai người đứng.

Phượng Từ nhìn thấy hai con rắn đó, đột nhiên tối sầm mặt, che mắt Thời Sênh lại, “Không được nhìn.”

Thời Sênh: “…”

Thứ nên nhìn cũng nhìn rồi, giờ che mắt có tác dụng gì chứ?



Cái cô vừa mới nhìn là hai con rắn, mẹ kiếp, treo trên một cái cây bên trên để ấp nhau, độ khó cao đấy!

Ai ngờ khi Phượng Từ tới, hai con rắn đột nhiên rơi xuống dưới rồi.

Thời Sênh nghe thấy thanh âm đì đùng, đợi mắt nhìn thấy ánh sáng lần nữa thì trên mặt đất chỉ còn lại một đống tro tàn.

Thời Sênh: “…” Khi người ta đang ấp nhau, huynh lại thiêu người ta, xấu tốt gì cũng phải để người ta sảng khoái xong một lần cuối cùng đã chứ?

“Bẩn.” Phượng Từ cố chấp chặn cái nhìn của Thời Sênh, “Nhìn ta là được rồi.”

Nhìn… nhìn huynh…

Lật bàn, dù huynh trông cũng rất đẹp mắt, nhưng nhìn lâu rồi cũng phải đổi khẩu vị chút chứ!

Hơn nữa hai con rắn mà thôi, có đến nỗi không, đến nỗi không?

Thời Sênh sợ Phượng Từ phát bệnh, tủi thân gật gật đầu.



Thời Sênh không biết mình có thể chịu được sức mạnh của Phượng Từ không, cho nên cô không dám để Phượng Từ trị thương cho mình, chỉ có thể tự mình từ từ điều tức.

Sau khi trúc cơ thì không cần ăn uống, hấp thụ linh khí trời đất là được rồi, nhưng Thời Sênh giờ không có cách nào hấp thụ linh khí trời đất, phải ăn.

Phượng Từ hoàn toàn không biết thứ gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, thứ hắn lấy về quá nửa là không thể ăn, Thời Sênh đau khổ không nói nên lời.

Thời Sênh chọn chọn lựa lựa, cuối cùng cũng chỉ tìm được mấy quả có thể nuốt vào.

Mùi vị không ngon lắm, vừa chua vừa chát, Thời Sênh ăn tới sắp khóc rồi.

“Hay là nàng uống máu ta đi?” Phượng Từ ngồi xổm trước mặt Thời Sênh, cẩn thận đề nghị.

“Máu?” Thời Sênh cắn một quả xanh chát, chua tới cả khuôn mặt đều nhăn thành một nắm rồi, “Ta uống máu huynh làm gì?”

Bản cô nương không uống máu!

“Máu của ta có thể khiến vết thương của nàng hồi phục rất nhanh, hơn nữa…” Phượng Từ do dự một lát, nhìn vào mắt của Thời Sênh, nói từng chữ từng chữ một: “Hơn nữa có thể khiến nàng hồi phục tu vi.”

Thời Sênh nghẹn quả chua rơi răng đó, há hốc mồm nói: “Máu huynh còn có công hiệu này? Sao ta không biết?”



Trong cốt truyện không hề nhắc tới điểm này?

Lẽ nào đó là lý do mà vừa nãy hắn biết tu vi của cô mất rồi nhưng vẫn không nói gì cả?

Trên mặt Phượng Từ lộ ra một ý cười, hướng về Thời Sênh nói, “Không thì Tiểu Thù cảm thấy vì sao những người của Tiên giới đó muốn ta chết như vậy? Thật sự chỉ là sợ ta sao?”

Động tác của Thời Sênh ngừng lại chút, cô cảm giác được sự bi thương trên người hắn, giống như là…

“Ồ.” Thời Sênh rủ mắt xuống, cầm lấy một quả tiếp tục cắn, hơi mang chút ghét bỏ nói: “Ta không thích uống máu.”

“Nhưng máu của ta có thể khiến nàng hồi phục tu vi đó.” Nàng không lộ ra sự tham lam khiến người ta ghét bỏ đó, hắn thấy rất vui, nhưng nếu nàng không hồi phục tu vi thì làm sao hắn đưa nàng đi báo thù được?

“Ngoan. Ta không thích máu.” Thời Sênh vỗ vỗ đầu Phượng Từ, “Không làm mà hưởng sẽ không có kết cục tốt, ta thích thứ dựa vào nỗ lực của mình có được hơn.” Dù thứ đó là do cô cướp.

Hơn nữa… chỉ dựa vào thông tin hắn vừa mới tiết lộ, nếu cô thật sự uống máu anh ấy, nói không chừng cô phải bỏ mạng tại đây luôn.

Không có đạo lý để nói với người bệnh tiểu công chúa.

Quan trọng nhất là thứ đồ như máu đó nhìn thôi còn được, bảo cô uống ư? Lấy mạng cô còn hơn!

Trong mắt Phượng Từ toàn là vui mừng, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Thù, nàng sẽ mãi mãi ở bên ta đúng không?”

“Khụ khụ…” Thời Sênh bị sặc nước chua đầy miệng.

Khốn kiếp, nói bày tỏ liền bày tỏ! Chủ đề chuyển đổi đừng nhanh quá có được không, vừa nãy không phải còn đang nói uống máu sao?

Phượng Từ thấy Thời Sênh ho rất dữ dội thì có chút bối rối nhìn cô, hắn nhếch nhếch môi, đột nhiên nâng mặt Thời Sênh, hướng về cô hôn một cái.

Thời Sênh bị gương mặt anh tuấn phóng to trước mắt làm kinh ngạc, đợi khi cô cảm thấy trên môi có thứ gì mềm mại lướt qua, tách răng và môi cô ra mới bừng tỉnh lại, vô thức muốn đẩy Phượng Từ, “Ưm…”

Phượng Từ thuận thế ôm lấy Thời Sênh, căn bản cô không còn chút sức lực nào, bị Phượng Từ giam chặt trong lòng. Nụ hôn của hắn có chút vụng về, vì sự phản kháng của Thời Sênh, hắn hơi có chút luống cuống nhưng động tác vẫn dịu dàng.

“Tiểu Thù, đừng động đậy, ta giao ta cho muội.” Tiếng của Phượng Từ đột nhiên vang lên trong đầu Thời Sênh.

Thời Sênh như bị sét đánh.

Cái gì gọi là giao hắn cho mình chứ?

Này này, bình thường ngươi ghẹo bản cô nương thì cũng thôi đi, giờ còn muốn dụ dỗ lên giường sao?

Bản cô nương mà ngủ rồi là không chịu trách nhiệm đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play