“Bớt phí lời, mau giao người ra đây?” Đề tài này không hay lắm, thế là có người đem đề tài vòng lại vấn đề chính.
“Người không phải ta bắt, nhưng… nếu các ngươi muốn biết là ai, ta có thể nói cho các ngươi đó.” Thời Sênh kéo dài tiếng, cười tươi nói.
“Sao có thể không phải ngươi chứ…”
“Chính thế, ngoài ngươi ai còn có thể làm loại chuyện này?”
Những người này miệng thì nói vậy nhưng trên mặt đã có chút hồ nghi, việc này rốt cuộc là thế nàothật ra họ cũng không rõ, chỉ là nghe Long Quyết và chưởng môn Đồng Sơn Phái nói…
Trong lòng Diệp Thanh Thu trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Thời Sênh. Thời Sênh đang nhìn nàng ta, nụ cười trên mặt sao nhìn thế nào cũng thấy mỉa mai, mà đôi mắt đó… lại bình tĩnh như đầm nước chết.
Nữ nhân này, phải chết!
“Thương Thù, ngươi còn muốn khiêu khích chúng ta sao?” Diệp Thanh Thu lên trước một bước, “Nàng ta đang kéo dài thời gian, mọi người đừng mắc lừa.”
Được Diệp Thanh Thu nhắc nhở như vậy, chúng nhân như tỉnh khỏi mộng, bất luận việc này rốt cuộc thế nào, loại bỏ được người này chính là một việc đại công đức.
Nhưng nếu Phượng Từ trở về…
Cảnh đó họ không dám nghĩ.
“Ta giữ chân cô ta, các ngươi bố trận.” Long Quyết bay người lên, tấn công về phía Thời Sênh.
Tu vi của Long Quyết cao hơn Thời Sênh, cứ coi như Thời Sênh có đầy mình trang bị đỉnh cấp cũng chẳng qua chỉ là bảo vệ bản thân không bị thương, muốn làm Long Quyết bị thương lại là điều không thể.
Mà Long Quyết cũng không dùng hết sức, y chỉ ép Thời Sênh vào trung tâm viện.
Thời Sênh nhìn ra ý đồ của y, đâu dám đi vào viện, khi cô sắp rời khỏi thì đột nhiên Diệp Thanh Thu lại xuất hiện ở sau lưng, một chưởng đánh ra.
Thời Sênh lảo đảo, Long Quyết nhân cơ hội đánh ra một đạo kình phong hất Thời Sênh ngã xuống đất.
Trong lúc rơi xuống, Thời Sênh cảm thấy như chạm phải cái gì, ánh sáng chói lòa, chụp lấy người cô vào bên trong, bóng người bên ngoài lay động.
Mẹ kiếp!
Quả nhiên vẫn là tu vi quá thấp rồi.
Thời Sênh cúi đầu nhìn hoa văn rõ ràng dưới thân, trận pháp lưu động từng vòng ánh sáng trắng khiến cô hơi khó chịu.
Cô cắn nát ngón tay, trong không khí vẽ một huyết phù, sắc mặt có chút trắng nhợt, nhưng trong con ngươi lại không có nửa điểm kinh hoàng, vẫn bình tĩnh như vậy.
Vẽ xong nét cuối cùng, ánh sáng đã biến mất, cô có thể nhìn thấy rõ ràng người bên ngoài, người bên ngoài cũng có thể nhìn thấy cô rõ ràng.
“Đó là gì?” Chưởng môn Đồng Sơn Phái kinh ngạc nhìn huyết phù trôi trước mặt Thời Sênh.
Nữ tử đứng trong trận pháp, tà áo đen tung bay, giữa vô vàn sát khí, nàng lại yên tĩnh tới mức giống như đang ở một thế giới khác. Sự bình tĩnh trong mắt nàng rất thản nhiên, dường như trong mắt nàng, những thứ họ đang làm chẳng qua chỉ là một trò hề.
Thời Sênh giơ ngón trỏ lên cao, người bên ngoài vô thức nín thở.
“Việc hôm nay, chư vị phải nhớ kĩ đó.” Tiếng của Thời Sênh lọt qua trận pháp truyền ra ngoài, có chút vỡ nát, họ lại nghe rõ mồn một.
Âm thanh dứt, ngón trỏ của cô chạm nhẹ huyết phù đó, trận pháp vốn màu trắng trong chớp mắt bị nhuộm thành màu đỏ của máu.
Cảnh vật xung quanh trong chớp mắt bị mờ nhạt, ảm đạm, mất đi ánh sáng, chỉ còn lại thiếu nữ áo đen yên lặng đứng trong ánh hồng quang, vạn vật thế gian trong khoảnh khắc đó tĩnh lặng không một âm thanh, giống như sợ làm phiền tới cô.
Hồng quang phủ lên từ dưới đáy, tất cả đều biến thành phim quay chậm, từ từ che lấy thân hình của cô.
Thời Sênh chậm rãi kéo ra một nụ cười mỉa mai, ngay khi tầm nhìn của cô sắp bị hồng quang che mất, một thân ảnh mạnh mẽ xông tới trước khi hồng quang bao phủ khắp người cô.
…
Thời Sênh chống người ngồi lên, huyết khí trong ngực cuồn cuộn, cô nôn ra mộtngụm máu tươi.
Lau lau máu ở khóe miệng, Thời Sênh cười lạnh một tiếng, “Nam nữ chính hợp lực, quả nhiên là thiên hạ vô địch.”
Lúc đó, rõ ràng cô có năng lực tránh né, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô cảm giác được không khí căng thẳng, thân thể cứng đờ lại một giây, cũng chỉ là một giây đó, Long Quyết liền lật ngược lại tình thế rồi.
Còn có trận pháp kia… lại không tiếc dùng trận pháp cao cấp như thế để đối phó cô, đúng là cảm ơn họ đã xem trọng mình.
Thời Sênh thở nhè nhẹ, ngũ phủ lục tạng đau nứt như bị xé toạc ra, cô chậm rãi, bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một đáy vực rất kì lạ, như một đường chỉ mỏng manh, rất sâu, xung quanh mọc đầy thực vật kì quái đang xòe thân hình về phía Thời Sênh một cách ác ý.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn một lát, tu vi hiện giờ của cô đã bị phế sạch.
Chiêu cuối cùng đó của cô kế thừa từ trong kí ức của nguyên chủ, huyết phù kia có thể đem sức mạnh của bất cứ trận pháp nào hóa cho mình dùng để mở đường tới Ma giới… Nhưng cái giá chính là tu vi phế sạch.
Đúng thế, Ma giới.
Giờ cô đang ở Ma giới… rốt cuộc vẫn phải đi theo cốt truyện rồi.
Trọng điểm hiện giờ là, giờ bản cô nương phải làm sao để đi lên đây?
Đợi chút!
Có phải bản cô nương đã quên gì không?
Mẹ nó…
Phượng Từ!
Người cuối cùng nhào về phía cô không phải là Phượng Từ sao?
Theo lý mà nói, có lẽ hắn sẽ bị trận pháp cắn trả, nhưng Phượng Từ không phải người thường, nói không chừng hắn cũng theo tới đây rồi.
Trận pháp đó có phạm vi dịch chuyển, nếu thật sự tới đây rồi, có lẽ đang ở xung quanh đây.
Thời Sênh kéo lê thân mình bị thương tàn tạ, quay một vòng xung quanh, cuối cùng phát hiện Phượng Từ ở trên bông hoa lớn màu đỏ tía trên vách núi, hình như hắn đã hôn mê rồi, nằm bò trên bông hoa đó, hai tay thả rơi trong không trung.
Cho nên, người tàn tật như cô phải đi kéo tên đó từ chỗ cao mấy mét kia xuống sao?
Bản cô nương không làm được đâu!
Hệ thống, bản cô nương cần bàn tay vàng! Lần này đúng là không được rồi! Thoát game thôi!
[Có muốn dùng hệ thống cửa hàng không?]
Thời Sênh: “…” Bà đây muốn bàn tay vàng!
[Ký chủ, cô có 3 giây suy nghĩ, có dùng hệ thống cửa hàng không, đếm ngược bắt đầu, 3… 2… ]
“Dùng, dùng, mẹ kiếp!”
Giao diện trước đây cô từng thấy lại xuất hiện trước mắt, Thời Sênh lắc lư một cái, cuối cùng dừng ở sản phẩm tên là “Thảm Bay” – 2000 điểm.
Ông nội mi chứ, sao không đi cướp đi?
Đạo cụ dùng một lần lại đắt như vậy?
Không sợ cục vật giá sẽ mời ngươi uống trà sao? Chỗ nào có thể khiếu nại, bản cô nương muố n khiếu nại!
[Có đổi không?]
Đổi/Không đổi.
Điểm giữ lại để đổi chiến hạm vũ trụ.
Mơ ước của bản cô nương là muốn chinh phục vũ trụ!
Thời Sênh căm phẫn đóng cửa hàng lại, quay người, từ trong bụi cỏ bên cạnh kéo ra một cái thang.
[… ] Cho nên, rốt cuộc ký chủ moi thang từ đâu ra vậy?
Thời Sênh đưa Phượng Từ xuống, cảm giác cả người đều sắp tê dại rồi, mẹ kiếp, cô đang là bệnh nhân đó!
Những thực vật này trông kì kì, Thời Sênh cũng không dám dừng ở gần, kéo Phượng Từ tìm chỗ không có thực vật, đây là phần dưới một tảng đá nhô ra, không gian cũng coi là lớn.
Thời Sênh đặt xong Phượng Từ, mông vừa chạm đất liền thở hổn hà hổn hển.
“Khụ khụ…” Thời Sênh che ngực ho gắt mấy cái, mùi máu tanh trong miệng tràn lan, cảm giác đó thật sự không dễ chịu.
[Ký chủ, sau việc lần này, hi vọng cô rút kinh nghiệm, nam nữ chính thân mang khí vận rất mạnh, cô không phải người ở vị diện này, nếu động thủ với họ sẽ bị trừng phạt rất nặng.] Tiếng nói lạnh như băng của Hệ thống vang lên trong đầu Thời Sênh.
“Thế thì tại sao lại có nhiệm vụ tìm nam chính nữ chính báo thù này?” Thời Sênh ánh mắt nhìn chằm chằm mặt bên của Phượng Từ, tiếng nói có chút trầm thấp.
[Đây là thứ Hệ thống không thể lựa chọn… Ký chủ,cô phải nhớ kĩ, không thể trực tiếp động thủ với nam chính, nữ chính.]
Đáy mắt Thời Sênh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo cực nhanh.
Thiệt thòi một lần, cô sẽ nhớ rất lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT