Nhị Bảo nghe thấy thì đi chậm lại, cậu bé chạy ngược lại đến trước mặt Cố Tri Ý, ôm lấy chân mẹ mà nũng nịu: “Mẹ, đi nhanh lên! Nhị Bảo sắp chết đói đến nơi rồi.”Nói xong, cậu bé lại kéo lấy tay Cố Tri Ý, đẩy cửa sân ra.Vừa bước vào cửa, mùi thơm của bánh kem còn nồng nàn hơn nữa, cậu bé hít mạnh một hơi, thật sự rất thơm!Nhị Bảo không kịp chờ đợi, chỉ muốn lập tức đi đến nhà bếp, nhưng bị Cố Tri Ý xách lấy cổ áo, dẫn đi rửa tay.

Đại Bảo đi phía sau cũng rất ngoan ngoãn, tự giác ngồi xổm cạnh giếng nước rửa tay.Cố Tri Ý rửa tay sạch sẽ cho hai đứa bé xong, thuận tiện cũng lau mặt sạch mặt mèo của chúng.Rửa tay sạch sẽ xong thì bánh cũng đã nguội đi chút ít, Cố Tri Ý phát cho hai anh em mỗi đứa một cái muỗng, bảo chúng ngồi nghiêm chỉnh, tự mình lấy ăn.

Cố Tri Ý lại nhớ đến mấy đứa bé Lâm gia, nên chuẩn bị đóng gói vài cái mang đến cho chúng nếm thử.Nhưng lại nhớ đến tính tình của nguyên chủ, nếu bỗng nhiên nhiệt tình như thế, mới buổi trưa còn mang cho thịt, buổi tối lại cho bánh kem, sợ rằng Lâm gia lại nghi ngờ gì đó, nên cô nhanh chóng từ bỏ ý định này.Buổi tối, cô dẫn hai đứa bé đi rửa mặt xong xuôi, Cố Tri Ý cũng sớm nằm xuống.Một ngày này cô cũng không làm gì cả, chỉ làm mỗi ba bữa cơm, nhưng cảm giác còn mệt mỏi hơn một ngày lên lớp của mình nữa.Cuối cùng Cố Tri Ý cũng thấm thía câu nói trước kia hay nghe người ta nói, làm trụ cột trong nhà rất khổ cực, hơn nữa cơ thể nguyên chủ lúc này lại đang mang thai, vì vậy mà cô rất chân thành cảm thán một câu: “Không dễ dàng mà! Đặc biệt là phụ nữ làm chủ trong gia đình còn mang thai.”Ngày thứ hai, Cố Tri Ý cũng không đi ra ngoài, hôm qua vừa vặn cô nhìn thấy một mảnh đất trống trong sân, lập tức nghĩ đến nên thu xếp một chút.Đến lúc đó có thể trồng một ít rau xanh, một ít bầu bí, cũng có thể tìm lý do cho mấy món đồ mình lấy ra từ trong không gian.

Vì vậy ăn xong điểm tâm sáng, cô lập tức nói với hai đứa bé nếu giúp đỡ mẹ làm việc sẽ được thưởng, dụ dỗ, lôi kéo hai đứa nhỏ ra sân phía sau đi nhổ cỏ.Một nhà ba người nhổ cả một ngày cũng mới nhổ được hai phần.Cố Tri Ý không vội vàng, nghĩ đến về sau sẽ từ từ xử lý, đến lúc đó lại tìm mấy người Lâm gia đại ca giúp xới đất cho.

Cố Tri Ý tuyệt đối sẽ không thừa nhận bệnh lười biếng của cô lại tái phát rồi.Nhị Bảo cảm thấy mấy ngày nay chính là ngày mà cậu bé vui vẻ nhất từ lúc sinh ra đến giờ.Tuy mỗi ngày đều giúp mẹ làm việc, nhưng thức ăn mẹ làm thật sự rất ngon, không còn gì để nói.

Nếu mỗi ngày đều như thế này thì tốt biết mấy! Trước khi chìm vào giấc ngủ, Nhị Bảo đã suy nghĩ như thế.Hôm nay Cố Tri Ý thức dậy khá sớm, bởi vì cô muốn đi một chuyến vào thị trấn, vừa khéo hôm qua trong thôn đã nói có điện tín từ trong quân đội.

Mà dựa theo khoảng thời gian này, có lẽ Lâm Quân Trạch đã bị thương và đang nằm trong bệnh viện rồi..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play