Sau khi đã khuấy đều lên sẽ chia chúng ra từng chén nhỏ, đập nhẹ vài cái để loại bỏ không khí dư thừa bên trong bánh, lại dùng màng bọc thực phẩm bao lại, đâm vài lỗ nhỏ lên trên, cho vào nồi hấp trong vòng ba mươi phút.Trước đó, hai anh em nghe thấy có đồ ăn nên đã đến nhà bếp ngồi chờ đợi từ sớm, nhưng bị Cố Tri Ý đuổi đi ra ngoài chơi.

Nhị Bảo lại lôi kéo Đại Bảo đi chơi với mấy bạn cùng lứa, chủ yếu Nhị Bảo chỉ muốn đi đến khoe khoan với các bạn của mình một phen.

Đương nhiên Cố Tri Ý lại không hề hay biết chuyện này.Cố Tri Ý ngồi trước lò nấu, cho thêm vào một ít củi, nhớ đến quần áo hai anh em đã thay ra vừa rồi, thừa dịp lúc này rảnh rỗi lại mang đi giặt.

Lúc tìm quần áo cho hai đứa bé, Cố Tri Ý đã nhìn thấy quần áo của hai đứa ít ỏi đến đáng thương, mà hầu hết đều có miếng vá.Trong nhà hầu hết đều là quần áo của nguyên chủ, lúc Cố Tri Ý nhìn thấy cũng không biết phải chửi rủa đến thế nào.Quỷ nhìn thấy mấy miếng chắp vá này cũng phải phát sầu mất.Bất quá, bây giờ cô đã đến đây rồi, chuyên ngành thiết kế thời trang, một ít vấn đề này không làm khó được cô đâu.Trước đây Cố Tri Ý ngược lại có mua quần áo cho trẻ con, đã đặt trong không gian, ko biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đã mua rất nhiều đồ dùng cho con nít.Chỉ là hầu hết đều không phải loại quần áo có thể mặc được trong thời đại này, vì vậy cô vẫn nên đi mua vải về may hai bộ quần áo cho hai đứa.Cố Tri Ý nghĩ sau này có thời gian sẽ đi một chuyến đến thị trấn, như thế thì đồ đạc trong nhà còn có cớ để giải thích.Mặc dù lúc này người thân đều ở xa, lại chỉ có hai đứa bé, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Cố Tri Ý vẫn không dám lấy đồ từ bên trong không gian ra quá trắng trợn, dù sao thời đại này vẫn khá nhạy cảm.Cố Tri Ý thầm nghĩ, rồi lấy quần áo của hai đứa bé ra giặt, phơi lên trên cây trúc trước viện.

Lúc này đang là mùa hè, đến tối thì quần áo cũng đã kịp khô ráo.Giặt xong quần áo, bánh kem trong nồi hấp cũng đã có thể ra nồi rồi.Tiện thể, Cố Tri Ý cho vào trong nồi một ít gạo, nấu cháo cho bữa tối.Sau khi bánh kem ra nồi, mùi thơm của trứng gà lan tỏa khắp nơi.

Cũng may Cố Tri Ý đã chuyển nhà đến một nơi rất xa thôn, nếu không khi mùi thơm này bay ra ngoài thì mấy đứa bé trong thôn chắc chắn sẽ thèm đến phát khóc.Cố Tri Ý đặt bánh kem lên bàn, sau đó cô ra cửa gọi hai đứa bé về ăn bánh.Hai nhóc con ra ngoài khoe khoang một vòng với các bạn nhỏ xong, cũng thu được một vòng những ánh mắt hâm mộ từ các bạn của mình thì vô cùng hài lòng mà quay về nhà.Cố Tri Ý chuẩn bị ra ngoài tìm hai anh em thì đã gặp phải hai anh em ngay tại cửa.

Không cần Cố Tri Ý nói, hai bảo bối đã ngửi thấy mùi bánh kem thơm phức.Nhị Bảo cũng mặc kệ Đại Bảo lôi kéo, cậu bé lập tức buông tay ra mà chạy thẳng vào nhà.

Cố Tri Ý đứng ngay cửa ra vào nhìn dáng vẻ Nhị Bảo không chờ đợi được nữa mà cười mắng: “Chạy chậm chút! Bánh kem vẫn ở đó, không chạy mất được đâu!”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play