“Vậy là tốt rồi, thân thể ta ốm yếu, đi vài bước đã thở dốc, không tiện chen lấn, cũng coi như là không làm liên lụy đến người khác.” Lâm Thiên Dược tự giễu mà nói.

Hắn cũng không hỏi gì nhiều về cô nương đi tìm chết trong lời của Kỷ Đào.

Vóc dáng của Lâm Thiên Dược không cao, chỉ cao hơn một cái đầu so với thân hình nhỏ xinh của Kỷ Đào, hắn cũng đã mười lăm tuổi giống Dương Đại Thành, Kỷ Đào nghĩ đến Dương Đại Thành to con khỏe mạnh như một con trâu, lại nhìn đến dáng vẻ gầy ốm tựa như đến thổi cũng đẩy ngã này, lại nhìn đến khuôn mặt của hắn, Kỷ Đào không nhịn được mà buộc miệng nói ra tiếng: “Không có chuyện gì đâu, sau này gặp mấy chuyện như thế ta sẽ quay về kể cho ngươi.”

Đôi mắt Lâm Thiên Dược sáng lên: “Thật sao?”

Kỷ Đào cũng đã nói ra ngoài rồi, vốn nàng cũng thấy có chút hối hận, đáng ra từ bây giờ nàng không nên qua lại với gắn quá mức gần gũi như vậy, lại cảm thấy bản thân mình đã quá mức để tâm đến cốt truyện của tiểu thuyết, dứt khoát đưa ra một lời khẳng định đầy chắc chắn: “Là thật. Sau này nếu trong thôn xảy ra chuyện gì, nếu ngươi muốn biết, cứ đến hỏi ta là được.”

Ban đầu Lâm Thiên Dược cảm thấy rất vui vẻ, lại nói: “Như vậy liệu có làm phiền đến ngươi hay không?”

Kỷ Đào nghĩ ngợi một chút, cảm thấy nếu mà như vậy thì hai người sẽ có chút quá mức thân thiết, nhìn lại khoảng cách giữa hai nhà, chỉ cách nhau một con đường ở giữa, nói: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, giúp đỡ lẫn nhau vốn chính là bổn phận mà.”

Lâm Thiên Dược nghe vậy, ánh mắt hơi lạnh đi, gật đầu nói: “Ta còn phải uống thuốc, ngươi cứ tự nhiên.”

Thấy hắn cũng không quay đầu bước vào trong bếp, Kỷ Đào có chút không rõ phải làm sao, hình như nàng vừa cảm thấy Lâm Thiên Dược đang hơi giận thì phải?

Kỷ Đào lắc đầu, ném suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, nàng và Lâm Thiên Dược tuy đối diện nhà nhau, nhưng vì hắn thường xuyên bị bệnh, dường như còn đọc sách, hai người bình thường cũng không gặp nhau quá thường xuyên, sao lại có thể nổi giận được chứ?

Lại nói tiếp, giận thì cũng không có việc gì, dù sao cũng là người không quá thân quen.

Kỷ Đào trở về nhà, nhìn sắc trời, bước vào phòng bếp, đong hai bát gạo rồi vo sạch, rồi ngâm vào trong chậu.

Lại ra ngoài sân hái một ít đậu đũa và cà tím, vừa mới đứng dậy, đã nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt truyền từ ngoài vào.

Liễu thị vô cùng hào hứng bước vào, vừa nhìn thấy Kỷ Đào ngồi dưới đất, chạnh nhanh đến cầm lấy đậu đũa và cà tím trong tay Kỷ Đào, thúc giục: “Vào nhà đi vào nhà đi, ai bảo con làm mấy việc này chứ? Đã nói là không cần làm mà cứ để đó cho ta, ta làm còn chưa đủ đâu, cả ngày nhàn rỗi đến nhàm chán, khi nào thì đến lượt con hả, để cha ngươi biết, nhất định sẽ càm ràm.”

Kỷ Đào có chút bất đắc dĩ, một câu nàng cũng không thể nói ra khỏi cổ, Liễu thị đã nói nhiều như vậy rồi, dựa theo những kinh nghiệm trước kia, nàng không nói gì mà tiếp tục bảo trì im lặng, chỉ cần để Liễu thị nhắc nhở đủ rồi, bà sẽ tự mình dừng lại.

Bước chân cũng không chậm chạp mà đi theo Liễu thị vào phòng bếp. Liễu thị thấy cũng không ngoại lệ: “Cái cô nương khi nãy kia, chậc chậc…… Vừa nhìn đã thấy nhất định là cô nương nhà gia đình giàu có, cả người đều toát ra vẻ quý khí.”

Kỷ Đào tò mò: “Nương, quần áo trên người nàng không phải là giống với chúng ta hay sao?”

Thậm chí còn là vì đó là quần áo của nương Dương Đại Thành lúc sinh thời, nên khi Phùng Uyển Phù mặc lên còn có chút rộng, quý khí là nhìn từ đâu mà ra vậy?

Liễu thị nghe vậy, có chút đắc ý: “Mắt nhìn người của ta rất chuẩn, mỗi lời nói cử chỉ của cô nương kia nhất định là sinh ra trong đại gia tộc mới có, cho dù quần áo có mộc mạc ra sao, những thứ khác vào xương cốt không phải là có thể thay đổi được.”

Kỷ Đào như đang suy tư điều gì đó, thuận tay thêm vào chút củi đốt, Liễu thị thành thạo bỏ gạo mà Kỷ Đào vừa ngâm bỏ vào trong nồi, lại nói: “Nói rồi cũng thấy lạ, cô nương kia hình như cũng không bài xích lại đại Dương gia……”

Động tác nhặt đậu đũa trong tay Liễu thị cũng không dùng lại, thuận miệng nói.

Kỷ Đào hơi dừng động tác.

Đừng nói là Liễu thị đã sống lâu nên thấu hiểu được nhiều điều, mà nhìn thoáng qua cũng có thể biết được Phùng Uyển Phù là một người không tầm thường.

Ngay cả Kỷ Đào cũng thấy được, rõ ràng Phùng Uyển Phù đã tái sinh, vì nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nàng ta khi nhìn Dương Đại Thành như vậy, là đã nhận ra có gì đó không đúng. Theo lý thuyết, ở kiếp đầu tiên, Phùng Uyển Phù sẽ hành động giống như một tiểu thư khuê các, khi tỉnh lại thì đã nhảy xuống giếng, sau khi được cứu lên thì cho dù thế nào đi chăng nữa cũng đòi về nhà, như vậy mới đúng chứ! Như thế thì mới phù hợp với hành động của một tiểu thư khuê các.

Đặt đồ ăn lên bàn xong, Kỷ Duy mới trở về, cả nhà cùng nhau quây quần bên mâm cơm.

Chỉ mấy món đơn giản như cà tím xào đậu đũa, bên trong đậu đũa có chút vụn thịt nhỏ, Liễu thị còn cắt một cái đĩa rau ngâm, những món ăn như thế này, đã là những món ăn tốt nhất ở trong thôn rồi.

“Ăn chút đồ ăn.” Liễu thị thuận tay gắp cho Kỷ Đào một đủa thức ăn.

Kỷ Đào nhìn số thịt không nhiều lắm ở trong đĩa đậu đũa, Liễu thị thì chỉ chăm chăm gắp ở đĩa rau ngâm, Kỷ Duy cũng chỉ là ăn một chút đậu đũa, còn lại thì không động thêm.

“Nương, nương cũng ăn.” Trong lòng Kỷ Đào đầy cảm động, những người được gọi là người thân của nàng ở kiếp trước, chưa từng cho nàng cảm nhận được những hơi ấm như thế này.

Chỉ có Liễu thị và Kỷ Duy, mới đối tốt với nàng thật lòng.

Liễu thị trừng mắt nhìn nàng một cái, cũng không nghiêm khắc nữa, đối với tâm ý của Kỷ Đào thì mỉm cười rồi ăn, nhìn về phía Kỷ Duy: “Cha nó à, Dương Đại Thành kia vận khí thật tốt, ta thấy hắn sắp được cưới mỹ nhân về nhà rồi, thôn Đào Nguyên của chúng ta cũng chưa từng xuất hiện một người xinh đẹp đến thế.”

Kỷ Duy hừ lạnh: “Sau này Đào Nhi của chúng ta, nhất định sẽ đẹp hơn nàng ta.”

Kỷ Đào xấu hổ, cúi đầu lùa cơm.

Liễu thị nhìn nàng chỉ lo ăn, thấy khuê nữ nhà mình chẳng có một chút hình tượng gì cả, cười nói: “Đào Nhi đẹp là đẹp, nhưng mà không có ma ma giáo dưỡng dạy dỗ, vẫn còn thiếu chút quy củ.”

Kỷ Duy dừng động tác, tầm mắt đánh giá Kỷ Đào một lượt từ trên xuống dưới, vẫn còn nhiều nét mũm mĩm của tiểu cô nương, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Lúc này một đôi mắt mong chờ ( lầm to ) nhìn về phía ông.

“Ta sẽ đi tìm cho Đào Nhi một ma ma.” Kỷ Duy quả thực là một người rất yêu thương Kỷ Đào, luôn không đành lòng khiến cho khuê nữ thất vọng.

Đôi mắt tràn đầy hy vọng của Kỷ Đào lập tức trở nên hư không, vốn nàng đã cho rằng Kỷ Duy có thể ngăn lại ý tưởng không thực tế kia của Liễu thị, không ngờ rằng ông cũng để tâm đến chuyện tìm ma ma này.

Cô nương nhà nông, không xuống ruộng làm việc, việc nhà không đến tay, nhìn bằng mắt cũng thấy là sắp bị nuôi thành một cô nương hệt như những cô nương nhà giàu trong thành.

“Cha……” Kỷ Đào đang muốn tìm cách giãy giụa thêm lần cuối

Kỷ Duy giơ tay ngăn lại, cười nói: “Mấy hôm trước ta đã đến nhờ cậy đại ca, hắn nói rằng sẽ đưa một ma ma đến đây. Ngươi chỉ việc an lòng chờ đợi là được.”

Kỷ Đào cứng họng.

Đại ca của Kỷ Duy là Kỷ Quân, là người nhà nông đầu tiên trong suốt trăm năm qua của thôn Đào Nguyên tham gia khoa cử, là một người có tiếng tăm ở thôn Đào Nguyên, thậm chí là ở toàn bộ trấn Cổ Kỳ cũng được coi là người có danh tiếng, ở huyện Đại Viễn cũng có rất nhiều người nghe nói đến tên của Kỷ Quân.

Kỷ Duy có thể lên được chức trưởng thôn, phần lớn là bởi vì có một người ca ca làm quan là Kỷ Quân.

“Đúng rồi, những lời khi nãy bà nói không được nói ra bên bên ngoài, cô nương kia đối với huynh đệ Dương gia mà nói, là phúc hay họa cùng chưa biết được đâu.” Kỷ Duy dặn dò.

Liễu thị tuy thấy bất mãn, bà cũng không cảm thấy nói một chút ở trước mặt người trong gia đình thì có cái gì là không ổn, nhưng bà cũng không hề phản bác.

Kỷ Đào ngồi ở một bên mà nhìn, trong lòng hiểu rõ, cho dù Kỷ Duy đang quan tâm yêu thương Liễu thị, nhưng địa vị làm chủ nhà của ông tuyệt đối không thể bị lung lay.

“Còn chuyện về ma ma, còn phải nói lời cảm ơn với đại ca.” Liễu thị mỉm cười đưa cho Kỷ Duy một ly trà.

Kỷ Duy gật đầu.

Một ngày cứ nhẹ nhàng như vậy mà trôi qua, đối với chuyện ở trong thôn có thêm một cô nương có lẽ là một tiểu thư khuê các, ban đầu còn có người say sưa buôn chuyện, nhưng thời gian đã trôi qua thật lâu, chuyện này cũng không còn là việc hiếm lạ gì.

Cả ngày hôm nay Kỷ Đào vẫn như trước kia nằm dưới tán cây đại thụ mà hóng mát, cơn gió nhẹ khẽ lướt qua khuôn mặt, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tiếng đập cửa vang lên, Kỷ Đào vừa muốn đứng dậy, Liễu thị đã bước ra khỏi phòng đi ngang qua sân để ra ngoài mở cửa.

Rất nhanh sau đó là Phùng Uyển Phù mặc một bộ bố y màu lam bước vào, từ xa đã nở nụ cười: “Đào Nhi, Phùng cô nương tới tìm ngươi.”

Kỷ Đào hơi kinh ngạc, nếu nhớ không lầm, nàng cùng vị Phùng Uyển Phù này không hề có điểm giao nhau nào cả.

Như vậy nghĩ, nhưng cũng đứng dậy, trên gương mặt đã tăng thêm một nụ cười đầy thân thiết.

“Phùng cô nương tới tìm ta, là có việc gì sao?” Kỷ Đào dựa lên ghế, không nhanh không chậm hỏi.

Cả người mặc bố y màu lam, lại không làm ảnh hướng chút xíu nào đến gương mặt của Phùng Uyển Phù, nàng ta ngồi ở đó, trên mặt mang theo nụ cười đầy hiền lành, đưa tay mở hộp đồ ăn mà mình mang đến ra, vừa ôn nhu nói: “Nghe Đại Thành ca ca nói, vào hôm ta vô tình rơi xuống giếng, là Đào Nhi muội muội đã cứu ta, hôm nay ta cố ý mang theo món điểm tâm ở quê do chính tay ta đến cho muội nếm thử, bày tỏ một chút lòng thành.”

Tầm mắt Kỷ Đào đi theo động tác của nàng ta, đặt ở trên hộp đồ ăn, chỉ thấy bên trong bày ra những món đồ điểm tâm trắng như ngọc được xếp gọn gàng, nhìn qua rất tinh xảo.

Phùng Uyển Phù rất tự tin với tay nghề của bản thân mình, đưa đến gần Kỷ Đào, cười nói: “Đào Nhi muội muội nếm thử đi, thử xem hương vị như thế nào được chứ?”

Trong lòng Kỷ Đào có chút khó hiểu, nhìn kỹ những món điểm tâm này, lại nhìn sang Phùng Uyển Phù, lúc này mới nhận ra, cả người Phùng Uyển Phù đều toát ra vẻ tự tin, thậm chí là tự phụ.

Cầm lấy một khối điểm tâm nếm một cái, mang theo chút hương hoa, vị ngọt theo đầu lưỡi thấm vào tận trong lòng.

“Ăn ngon không?” Phùng Uyển Phù cười hỏi.

Kỷ Đào tùy ý gật đầu. Thật ra nàng không quá thích ăn đồ ngọt, nàng cảm thấy nhiều người thích ăn điểm tâm như vậy, có lẽ là do đường thật sự quý giá, điểm tâm càng ngọt càng chứng tỏ đường bỏ vào bên trong đó càng nhiều, càng được nhiều người thích.

Thấy vẻ mặt tùy ý của Kỷ Đào, hiển nhiên là không quá thích điểm tâm do nàng ta làm, ở trong mắt nàng ta, một cô nương nhà nông như Kỷ Đào hẳn là phải vô cùng yêu thích điểm tâm do nàng ta làm ra mới đúng. Không đạt được hiệu quả mình muốn, Phùng Uyển Phù hơi thất vọng, nàng ta thu dọn hộp đồ ăn rồi cười nói: “Đào Nhi muội muội, hôm nay ta còn muốn lên núi, sau này ta sẽ đến thăm muội.”

“Về sau Phùng cô nương gọi ta là Đào Nhi là được rồi." Kỷ Đào nghiêm trang nói.

Chẳng qua trong mắt Phùng Uyển Phù, có lẽ là do Kỷ Đào không muốn thừa nhận bản thân mình vẫn chỉ là một tiểu hài tử, nàng ta tùy ý gật đầu đồng ý, rồi cầm hộp thức ăn quay về.

“Phùng cô nương đi thong thả.” Liễu thị đúng lúc xuất hiện, mỉm cười tiễn nàng ta ra khỏi cửa.

Sau khi đóng cửa sân, bà quay đầu lại thì nhìn thấy Kỷ Đào đang dựa vào ghế với dáng vẻ lười biếng, cười nói: “Điểm tâm ăn ngon không?”

Kỷ Đào lắc đầu: “Quá ngọt.”

Liễu thị đi tới, xoa nắn khuôn mặt vì bị phơi nắng mà trở nên đỏ hồng của nàng: “Đứa nhỏ ngốc, điểm tâm thì làm sao mà không ngọt được?”

Kỷ Đào cọ cọ vào tay Liễu thị, mới nói: “Nương, nương cũng ăn.”

Liễu thị bật cười.

“Con có nghe thấy nàng ta nói mình muốn về nhà không?” Liễu thị tò mò hỏi.

Kỷ Đào lắc đầu, nhìn dáng vẻ của Phùng Uyển Phù, một chút cũng không có ý định muốn quay về nhà.

Liễu thị suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: “Đúng rồi, tối qua cha con có nói là, đáng tiếc cho lão đại Dương gia. Ông ấy vốn dĩ định chiêu lão đại Dương gia đến ở rể, nhà họ có đến ba huynh đệ. Không sợ hắn không muốn, bây giờ xem ra, có vẻ là không được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play