Ngay khi giọng nói lạnh lùng của Kỷ Đào vang lên, hiện trường ồn ào hỗn loạn nhất thời trở nên yên tĩnh.

Sau khi yên tĩnh được một lúc, phụ nhân mang khuôn mặt dính đầy máu đang nằm trên đất mới nhận ra thân phận của Kỷ Đào, không chỉ là một đại phu, mà còn là khuê nữ nhà thôn trưởng, trong nháy mắt bà ta như thể tìm thấy người có thể tin cậy: “Kỷ cô nương, ngài mau đến đòi lại công bằng cho ta đi, tuy rằng ta không phải là người của thôn Đào Nguyên các người, nhưng mà chuyện Dương lão nhị ra tay đánh người là sự thật, có nhiều người làm nhân chứng như thế này, nếu như ngài không thể giải quyết được, ta có thể gọi thôn trưởng của thôn chúng ta đến……”

“Ta chỉ là một đại phu, nếu đại tẩu đã không muốn cứu chữa, vậy thì ta sẽ quay về.” Kỷ Đào làm bọi như muốn thu lại hòm thuốc, xoay người liền đi.

“Đừng đừng đừng, ngài…… Tới cũng đã tới rồi, phải giúp ta trị thương trước đi mà.” Phụ nhân vội bước lên vài bước, muốn giữ chặt lấy Kỷ Đào.

Nhưng lại bị Kỷ Đào linh hoạt tránh đi.

“Vào nhà.” Kỷ Đào lẳng lặng nhìn bà ta, nhìn cho đến khi bà ta cảm thấy không được tự nhiên, mới lạnh lùng nói.

Phụ nhân vẫn không cam lòng nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt ở phía đối diện, xoay người bước vào phòng.

Hai hàng mày của Kỷ Đào hơi nhíu, động tác trong tay cũng rất nhanh nhẹn, sau khi bưng mấy chậu nước có màu đỏ như máu, nàng nhẹ nhàng thoa thuốc cho phụ nhân.

Phụ nhân khi nãy còn tức giận đến mức muốn đấm ngực dậm chân mà giờ đây lại ngoan ngoãn ngồi co ro lại, nhẹ giọng than đau. Sau khi nhìn thấy máu chậu máu loãng, sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt đi: “Kỷ cô nương, như…… Như thế nào lại mất nhiều máu như vậy hả, miệng vết thương của ta có phải rất sâu hay không? Vết thương này có để lại sẹo không vậy?”

Kỷ Đào quấn băng lên đầu bà ta một cách trôi chảy, nghe thấy bà ta hỏi vậy thì trả lời: “Ta chỉ là đại phu, không phải thần tiên, miệng vết thương này của ngươi rất sâu, nhất định sẽ để lại sẹo.”

Phụ nhân kêu lên một tiếng, bà ta muốn bật dậy ngay lập tức: “Không thể có chuyện như vậy được……”

Kỷ Đào lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Phụ nhân không dám lại động đậy, nhưng vẫn luôn miệng nói: “Ta không cần biết đâu, ta bị thương ở thôn Đào Nguyên của các ngươi, các ngươi phải có trách nhiệm chữa cho ta, dù thế nào cũng không thể để lại sẹo……”

Kỷ Đào băng bó xong, nghe mấy lời như vậy cũng không tức giận, rửa sạch tay rồi thu dọn hòm thuốc, lạnh nhạt nói: “Đại tẩu, nếu ngươi muốn ăn vạ, không trả tiền thuốc, vậy thì tính như thế này đi, sau này nếu nhà các ngươi muốn mời đại phu, ta cũng sẽ không đến, sư phụ ta cũng đã có tuổi rồi, tính tình cũng không tốt, lại càng không thể đi.”

Sau khi nói xong thì mang theo hòm thuốc bước ra ngoài, không hề có ý định dây dưa với bà ta.

“Đừng đừng đừng, Kỷ cô nương……” Phụ nhân giãy giụa nhảy xuống ghế, đuổi theo.

“Xin ngài đừng tức giận mà, ta trả tiền thuốc lại không phải là đã được rồi sao?” Phụ nhân vội vàng lấy túi ra, đưa về phía Kỷ Đào, cuối cùng vẫn không cam lòng mà nói: “Kỷ cô nương, Dương lão nhị cầm dao làm người khác bị thương, các ngươi sẽ không phải là muốn mặc kệ chứ?”

Kỷ Đào không thèm để ý đến vẻ không cam lòng của phụ nhân, nhận lấy bạc, lạnh lùng nói: “Ta chỉ là đại phu, đại tẩu muốn tìm người làm đồ công bằng, cần phải tìm được người có thể đứng ra đòi công bằng mới phải.”

Trên gương mặt nàng đầy vẻ lạnh lùng, giọng nói cũng không chút thay đổi, không biết tại sao, phụ nhân lại cảm thấy một cơn ớn lạnh lan ra khắp toàn thân.

Kỷ Đào đảo mắt qua toàn bộ căn phòng, có mấy người muốn lên tiếng khuyên nhủ cũng im lặng.

Nói dù sao thì Kỷ Đào cũng chỉ là một cô nương mới mười bốn tuổi mà thôi, nhưng vừa rồi nhìn bộ dạng máu me như vậy mà cô cũng không cảm thấy sợ hãi, lúc này cô cũng rất bình tĩnh.

Vì thế, Dương Đại Lương và Kỷ Đào, tính đã có ý định đi mời Kỷ Duy của Kỷ gia đến đây, còn có người chạy đi tìm lão nhân của Dương gia, trong lúc nhất thời trong thôn có rất nhiều người đều đi về phía nhà của Dương gia.

Sau khi Kỷ Duy rời đi, hôm nay Liễu thị lại trở về nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ còn lại một mình Dương ma ma, Kỷ Đào đi ra đóng cửa, nhìn sân viện phía đối diện chỉ là một mảng im lìm, cũng không thèm để ý, có lẽ là do Điền thị cảm thấy bản thân mình là một quả phụ, bình thường chỉ thích ở ru rú trong nhà, Kỷ Đào có làm sao cũng không thể nhìn thấy được bóng người, có một lần bà ngã bệnh, mơ mơ màng màng ngất đi trong sân, lúc đó được Kỷ Đào phát hiện ra. Mấy ngày sau mới khỏi hẳn, cho nên ngày hôm ấy Lâm Thiên Dược mới nói làm cảm ơn với nàng.

Kỷ Đào đóng cửa, nàng ở trong sân phơi dược liệu, mấy năm nay dược liệu mà Kỷ Đào dùng, phần lớn đều là do nàng tự mình lên núi hái rồi bào chế, chỉ có một vài loại mới đến dược đường để mua.

Sau khi lật được hai lần một nửa dược liệu ở trong sân, Kỷ Đào đứng thẳng dậy, cảm thấy thắt lưng đau nhức, nàng chậm rãi xoay người thì đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài dường như có âm thanh kỳ quái.

Khi nàng chạy nhanh đến cửa để thư dò thì vừa thấy, trong hàng rào tre phía đối diện, có hai người đang lao vào đánh nhau.

Điền thị đứng dưới mái hiên hình như đang bật khóc nức nở, còn thỉnh thoảng lo lắng gọi Lâm Thiên Dược.

Có một tiếng trêu cợt mơ hồ truyền đến, dùng giọng điệu rất ghê tởm, vừa nghe đã khiến người khác cảm thấy buồn nôn: “Tiểu tử nhà ngươi cũng không thể đánh ta, nên biết rằng sau này ta chính là cha của ngươi…… Xuân Lan, ngươi mau dạy dỗ hắn……”

Từ góc nhìn của Kỷ Đào, có thể nhìn thấy hành động của Lâm Thiên Dược càng nóng nảy hơn, lại không thể nào đánh trúng làm người kia bị thương.

Kỷ Đào thuận tay cầm theo một khúc củi, ước lượng trong tay, nhanh chóng mở cửa chạy ra, người kia nghe thấy tiếng mở cửa, xoay người lại thì thấy Kỷ Đào đang cầm theo cây củi chạy đến, không biết là bởi vì là sắc mặt Kỷ Đào quá dễ khiến người ta sợ hãi, hay bởi vì thân phận của Kỷ Đào là khuê nữ của trưởng thôn, gã ta vội vàng vội tránh đi nắm đấm của Lâm Thiên Dược, còn thuận tay đẩy hắn ngã ra, khiến cho Lâm Thiên Dược bị đẩy đến lảo đảo, suýt nữa không thể đứng vững, người kia nhanh chóng quay người lại rồi nhảy qua cái hàng rào đơn sơ và không quá cao……

Mắt thấy người đó định nhảy qua hàng rào tre để bỏ chạy, Kỷ Đào chạy lên mấy bước, vung củi trong tay, rồi đập mạnh vào người của người kia, trước mặt nàng lập tức xuất hiện cảnh tượng bụi bay tứ tung.

Người kia nằm trên mặt đất ôm chân, đau đến khuôn mặt đều nhăn nhúm lại, khi nhìn đến Kỷ Đào tới gần, lại co ro chỉ còn lại một góc.

Lâm Thiên Dược vừa mở cửa đã thấy cảnh Kỷ Đào xách theo một cây gậy gỗ, vẻ mặt hung tợn tới gần người đang nằm trên đất, nhìn chằm chằm người trên đất lại một lần nữa co rúm lại.

“Đa tạ Đào Nhi muội muội.” Lâm Thiên Dược có chút chật vật, quần áo trên người cũng trở nên hỗn loạn. Còn thi lễ với Kỷ Đào, rồi hắn đi về phía người năm trên đất, cũng là vì quá mức tức giận, hắn giơ chân đạp một cái thật mạnh lên người người kia.

Sau khi đá xong, nhìn nam tử nằm cuộn tròn trên mặt đất như con tôm, hắn còn cảm thấy chưa hết giận, một cuộn dây thường lập tức xuất hiện trước mặt hắn, Lâm Thiên Dược thuận tay nhận lấy.

Mà đi kèm theo đó là giọng nói lanh lảnh của Kỷ Đào vang lên: “Nhanh trói ông ta lại.”

Rất nhanh chóng, Lâm Thiên Dược đã trói chặt người đang nằm trên đất, kéo vào nhà.

Kỷ Đào nhìn nam tử trung niên với gương mặt xuề xòa râu bị trói hết tay chân nằm trên đất, miệng của ông ta còn bị Lâm Thiên Dược tìm đại một cái giẻ lau nào đó lấp lại, dù không thể nào cử động được, nhưng vẻ mặt cũng đầy phẫn nộ.

Điền thị bưng mặt khóc òa lên.

Lâm Thiên Dược thấy vậy thì lửa giận lại cháy mạnh lên, lại gần ông ta mà đá liền mấy phát.

“Ngươi là là kẻ nào, vì sao lại trốn vào nha của ta?” Lâm Thiên Dược lạnh giọng hỏi.

Trong giọng nói nén đầy lửa giận.

Người nằm trên đất mở mắt ra, làm hành động khịt mũi coi thường với Lâm Thiên Dược, cơ bản là ông ta cũng không muốn trả lời.

Thấy ông ta dầu muối đều không ăn, Kỷ Đào ngăn cản Lâm Thiên Dược muốn tiến lại thêm lần nữa, lấy ngâm châm ra, lạnh lùng nói: “Cái này đâm vào người cũng không để lại vết thương, ngươi xem có muốn thử hay không?”

Mấy lời này là đang nói với người đang nằm trên mặt đất.

Người nằm trên đất nhìn ngâm châm giữa kẽ tay nàng, ánh mắt hơi trốn tránh, Kỷ Đào lại tiến lên một bước, lạnh lùng cười: “Yên tâm, ta là đại phu, nên đâm rất chuẩn, đúng rồi, mấy hôm trước sư phụ ta có dạy cho ta một bộ châm pháp, nếu học tốt nó, đối với những người lớn tuổi hay đau nhức chân tay thì rất có công hiệu, chỉ là có một chỗ không được tốt lắm……”

Kỷ Đào hơi nhíu mày, làm ra vẻ vô cùng buồn bã: “nếu mà châm không đúng, sẽ làm bệnh nhân liệt mất nửa người.”

“Vừa hay, có thể lấy một kẻ xấu như ngươi ra dùng để luyện châm.” Lâm Thiên Dược lập tức nói tiếp.

Kỷ Đào mỉm cười gật đầu, cầm ngâm châm bước lại gần.

Gương mặt tươi cười của nàng trong mặt của ông ta, trở nên vô cùng đáng sợ.

"Lấy giẻ lau trong miệng hắn ra đi.” Kỷ Đào tới gần, nói.

Tuy Lâm Thiên Dược có chút nghi ngờ, nhưng vẫn bước đến, vừa mới lấy ra, người nằm trên đất đã há miệng kêu la như heo chọc tiết, Kỷ Đào nhanh tay châm một châm vào cổ ông ta, ngay lập tức chặn lại tiếng hét.

“Có nói hay không?” Lâm Thiên Dược không nghĩ tới ngâm châm của Kỷ Đào lại lợi hại như vậy, nở nụ cười lạnh với người đang nằm trên đất.

Thấy ông ta ngẩng đầu lên, Kỷ Đào lại châm vài phát lên đùi của ông ta, lại nàng lại than “ôi thôi” một tiếng. Trong giọng nói của nàng mang theo tiếc nuối vô bờ.

“Bị liệt mất rồi.”

Cùng lúc đó, trong mắt của người nằm trên đất cũng bắt đầu có vẻ lo sợ, vì ông ta không còn chút cảm giác nào ở phần phía dưới đầu gối nữa, lại cố gắng cảm nhận một lần nữa, thấy Kỷ Đào lại muốn thi châm lên một cái chân khác, ông ta lập tức há miệng la lớn……

Nhưng cũng chỉ có thể há miệng ra mà thôi.

“Như thế nào, nếu ngươi vẫn còn không muốn nói, ta có thể dùng bên chân bên này để thử nghiệm nha.” Giọng điệu của Kỷ Đào vô cùng lạnh lùng lại lần nữa vang lên.

Ông ta vội vàng gật đầu liên tục.

Kỷ Đào và Lâm Thiên Dược liếc nhau, nàng đưa tay rút ngâm châm đang đâm trên cổ ông ta.

“Nhưng mà cũng đừng cố gắng hét lớn, thành thật mà nói, Xung quanh khu vực này cũng không có ai nữa cả.” Lâm Thiên Dược cảnh cáo.

“Là…… Là Trì Trường An khiến ta đến đây.”

Kỷ Đào hơi nhướng mày, nhìn sang Lâm Thiên Dược, chỉ thấy trong mắt hắn thay đổi, thì lập tức đã hiểu ra, sợ là do hắn trong lúc đi học đã bị người khác ghi thù.

“Ta có chút không hiểu, sao người lại biết hôm nay thôn Đào Nguyên sẽ vắng người vậy?” Kỷ Đào đột nhiên nói.

Hôm nay sự việc Dương Đại Viễn làm người khác bị thương đã thu hút hơn một nửa người dân trong thôn Đào Nguyên đi tới bên đó, nếu không thì tên lại mặt này từ khi bước vào thôn, cơ bản là không thể nào âm thầm không chút tiến động vào thôn được. Nàng cũng không cho rằng Dương Đại Viễn cấu kết với người này.

“Ta cũng không biết vì sao trong thôn lại trở nên vắng người như vậy.” Ông ta vội vã nói. Ánh mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại mấy ngâm châm trên tay Kỷ Đào.

“Hắn ta sai ngươi đến đây làm gì?” Sắc mặt Lâm Thiên Dược rét lạnh, càng thêm vài vài phần cao ngạo cô liêu.

Ánh mắt của người ở trên mặt đất lóe lên, ông ta không nhìn Lâm Thiên Dược.

“Ngươi nói hay không?” Kỷ Đào cầm ngâm châm quơ qua quơ lại.

“Nói, nói…… Trì Trường An ở cùng thôn với ta, đều sống ở thôn Trì gia ở trấn Điền Cừ bên cạnh, hắn bảo ta tới đây……” Nói đến đây, cơ thể ông ta hơi co ro, lại đối mặt với ngâm châm của Kỷ Đào, đảo mắt nói: “Hắn ta nói, mẫu thân ngươi đã thủ tiết nhiều năm, bình thường hay câu tam đáp tứ, bảo để ta tới…… Cưỡng bức nàng, sau đó……”

Đột nhiên Lâm Thiên Dược tiến lên và đá một cú thật mạnh vào trong người ông ta, ông ta chỉ có thể không ngừng ôm đầu và né tránh, vì cả tay và chân đều bị trói chặt, lại tốn công vô ích.

Kỷ Đào dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn người đang không ngừng lăn lộn trên đất, vậy mà dám mấy lời ở đằng sau……

Điền thị đứng ở bên cạnh nghe thấy mấy lời đó, khi nãy bà chỉ nhẹ giọng nức nở, còn bây giờ tiếng khóc cũng đã bắt đầu lớn hơn, chỉ có thể dùng tay che mặt mà khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play