Lúc nói, định giơ tay kéo Kỷ Đào.
Kỷ Đào vội bước tới hai bước, như vô tình né tránh.
Người trước mắt ôn nhu như nước, kiều kiều nhược nhược, chính là Phùng Uyển Phù.
Từ khi bị ong đốt ở rừng năm đó về sau, Phùng Uyển Phù đối với Kỷ Đào và Phó đại phu vô cùng khách sáo.
Phó đại phu thì không sao, dù sao cũng là nam nhân, hơn nữa cũng đã có tuổi, Phùng Uyển Phù không tiện thân thiết, Kỷ Đào thì không như vậy, nàng so với Phùng Uyển Phù nhỏ hơn hai tuổi, nói gì thì cũng cùng trang lứa. Phùng Uyển Phù không ngày nào không tìm nàng, thậm chí còn muốn cùng nàng theo Phó đại phu học y.
Phó đại phu cũng đã nói cả đời ông chỉ nhận duy nhất một đồ đệ, sẽ không nhận thêm ai nữa, Phùng Uyển Phù dây dưa mấy lần cũng không được như ý nguyện. Trái lại đối với Kỷ Đào càng thêm khách sáo.
Chẳng hạn như bây giờ, Dương gia con cháu đông đúc, trong phòng lại nhiều người, Phùng Uyển Phù đưa tay ra như vậy, người trong phòng chắc chắn sẽ nhìn ngó.
“Kỷ cô nương, có thể phiền người qua đây xem một chút?” Người đàn ông này, cũng chính là Dương Đại Lương đến bên cạnh Kỷ Đào, giọng điệu có ý lấy lòng.
Kỷ Đào gật đầu, vén màng bước vào trong.
Trong phòng tối om, chỉ có mỗi cái ô cửa sổ nhỏ vẫn đang khép hờ, người phụ nữ trên giường chân mày nhíu chặt, đau đớn rên rỉ, trên chăn có vài mảnh vá. Kỷ Đào đi đến xem xét một lượt, nhìn đến sắc mặt bất phân của vị đại nương gần giường, chắc đã mời bà đến rồi.
“Đại nương, người cứ tùy ý, ta thấy sẽ ổn thôi.” Kỷ Đào cười nhẹ.
Sắc mặt của vị đại nương hộ sinh tốt lên một chút, tiến lên sờ bụng người phụ nữ liền nói: “Hắn quá cẩn trọng rồi, phụ nữ sinh con thôi mà, có ta ở đây, căn bản không cần phiền đến Kỷ cô nương...”
Sắc mặt Kỷ Đào thay đổi, ý tứ lời này khiến nàng tối sầm lại.
Nàng từ trong bước ra, Dương Đại Lương vội tiến tới, sắc mặt lo lắng, hỏi: “Kỷ cô nương, sao rồi?”
Kỷ Đào gật gật đầu: “Không có dấu hiệu sinh khó, đại nương đỡ đẻ nhiều năm, ngươi nên tin bà ấy mới đúng.”
Dương Đại Lương gãi đầu, có chút ngượng, liền đáp lại: “Kỷ cô nương nói phải.”
Đằng sau hắn còn có một phu nhân độ sáu mươi tuổi, do dự hỏi: “Kỷ cô nương, người khi nãy có nhìn ra thai này là nam hay nữ không?”
Kỷ Đào có chút kinh ngạc, nhìn sang Dương Đại Lương, hắn cũng da dẻ màu cổ đồng, có phần tối màu hơn, tất nhiên, hắn cũng muốn biết.
“Không có để ý, đợi sinh ra là biết thôi. Hơn nữa, đại tẩu còn trẻ, ngày tháng còn dài, sinh nam sinh nữ đều như nhau, sau này nhất định nam nữ có đủ.” Kỷ Đào nhàn nhạt nói. Sắc mặt lãnh đạm đi vài phần, vốn tưởng là ái thê, hóa ra...
Nàng ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, trong lòng bất mãn, trọng nam khinh nữ vốn là chuyện bình thường ở nông thôn.
“Đúng đó, đại bá nương, đại tẩu còn trẻ, sau này sẽ sinh cho người thật nhiều tôn tử, đây chỉ mới bắt đầu thôi, người lo gì chứ?” Phùng Uyển Phù điềm đạm lên tiếng.
“Đúng, đúng...”
Dương Đại Lương kéo tay nương hắn một cái, cười cười với Phùng Uyển Phù: “Nương ta, bà ấy quá lo lắng, để Phù cô nương cười chê rồi.”
Phùng Uyển Phù nhẹ giọng an ủi Dương Đại Lương vài câu, hai người đứng rất gần, Kỷ Đào thấy bộ dạng Dương Đại Lương có chút xấu hổ.
Nay Phùng Uyển Phù đã 16 tuổi, đã đến tuổi cập kê, nhưng lại không có ai đến cầu hôn, đều biết nàng ta là vợ của Dương Đại Thành mua về, người trong thôn còn xì xào nói Phùng Uyển Phù và Dương Đại Thành sớm đã tư định chung thân, hai người họ thường ngày cũng rất thân mật.
Lúc này, nàng ta đối với Dương Đại Thành khánh ngôn tế ngữ, tất nhiên người ta không dám rồi.
*KHÁNH NGÔN TẾ NGỮ: kiểu ăn nói nhẹ nhàng, thân thiết...
“Phùng cô nương đẹp thật, nhìn như người trong tranh vậy.” Một phụ nhân quần áo sơ sài mở lời.
Kỷ Đào những năm gần đây quen biết không ít người, người này là chị dâu nhà mẹ đẻ của vợ Dương Đại Lương.
Nghe vậy, Phùng Uyển Phù cười nhẹ, càng thêm uyển nhã mấy phần, nàng ta dung mạo dịu dàng, môi mọng như mật, đầu tóc chải chuốt khéo léo, một trâm bạch ngọc được cắm tà tà, càng tô lên nước da trắng như tuyết, lộ ra phần cổ nhỏ thon trắng nõn, nàng ta lại nhất cử nhất động đều thấy ưu nhã, quý khí, nhìn sơ một cái đã thấy nàng ta cùng những cô nương trong thôn không giống nhau.
“Đại tẩu nói đùa.” Phùng Uyển Phù tuy bộ dạng khiêm tốn, nhưng vẻ mặt thản nhiên, rõ ràng là ngầm thừa nhận bản thân xinh đẹp.
Phụ nhân kia nhếch miệng cười một cái, ánh mắt không khách khí nhìn Phùng Uyển Phù từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: “Phùng cô nương, nếu nhớ không lầm, cô đã cập kê rồi?”
Nói đến đây, Phùng Uyển Phù liền đỏ mặt, cuối đầu lên tiếng: “Đúng a, mới tháng trước thôi.”
“Tốt quá.” Người phụ nữ vỗ đùi một cái, nhìn mọi người trong phòng, cười nói: “Chuyện Phùng cô nương cùng Dương gia lão đại lượng tình tương duyệt, ta đều đã nghe thôn bên nói , không biết Phùng cô nương khi nào mới bàn đến hỉ sự? Hôm nay gặp mặt, Phùng cô nương sau này đại hỉ, phải cho người nói ta một tiếng, ta sẽ mang chút quà mọn...”
Nghe lời người phụ nữ kia giễu cợt, đầu Phùng Uyển Phù càng cuối thấp, Kỷ Đào có thể nhìn thấy tai nàng ta đã đỏ hết rồi.
Phụ nhân kia vẫn tiếp tục, “Nói ra duyên phận của Phùng cô nương cùng Dương lão đại cũng thật giống câu xướng trong Hý “Thiên Lí Nhân Duyên Nhất Tuyến Khản”. Phùng cô nương nhìn qua là nữ nhi tôn quý, lại trùng hợp bị duyên phận đưa đẩy đến Đào Nguyên thôn chim không thèm đậu này, cũng thật trùng hợp, Dương gia lão đại lại nguyện ý đào rỗng hầu bao mua nó... các người nói xem, không phải duyên phận thì là gì?”
Trong phòng yên lặng một hồi.
Phùng Uyển Phù bỗng nhiên ngẩn đầu, lúc này mới hiểu lời phụ nhân kia nói đâu chỉ có giễu cợt, rõ ràng toàn là ác ý, nàng ta liền đứng bật dậy, cười lạnh: “Đại tẩu thật bất lịch sự, ta vận mệnh nhiều chông gai, những lời chua ngoa này chính là nhằm vào ta mà đâm...”
Người phụ nữ kia chẳng mảy may sợ hãi, thậm chí ý cười trên khóe miệng cũng không hạ xuống, làm bộ kinh ngạc: “Những chuyện này đều là thật sao. Chuyện hay này về sau, nói không chừng sẽ lưu truyền trăm năm đó.”
Phùng Uyển Phù nhìn những người trong phòng xì xào bàn tán, đột nhiên cảm thấy bọn họ đều đang cười nhạo nàng ấy.
“Đại tẩu sau này tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.” Phùng Uyển Phù sắc mặt phẫn nộ, cười lạnh nói.
“Da, giận rồi à? Tuổi nhỏ mà tính khí không nhỏ ha? Đại tẩu sống hơn ngươi bao nhiêu năm, khuyên ngươi một câu, đừng suốt ngày quyến rũ nam nhân, lo mà quản nhà ngươi đi.” Phụ nhân kia chẳng chút sợ hãi, cười nói.
Căn phòng càng im lặng, đột nhiên bên cạnh có người kéo bà, như muốn bà ta im miệng, bà ta càng tức, “Sao hả? Không nói được chứ gì? Năm đó ả tuổi nhỏ, ba huynh đệ Dương gia lương thiện cứu giúp, ả thì hay rồi, không nói đến về nhà, một cô nương thản nhiên ở trong nhà toàn nam nhân, cô nương nông gia chúng tôi đều không dám phóng khoáng như vậy, theo tôi nói ả căn bản không phải tiểu thư khuê các gì cả, chỉ sợ là kỹ nữ... bằng không sao có thể ở nhà người khác, nhân lúc thê tử sinh con liền câu dẫn nam nhân nhà người ta?”
“Bà nói bậy.” Phùng Uyển Phù nhịn không nổi nữa, lao vào người ả phụ nhân cào cấu, ả ta cũng không sợ, hai người nháy mắt đã đánh nhau.
Người bên cạnh vội tiến lên kéo lại, Kỷ Đào há mồm trợn mắt nhìn một màn bát nháo trước mặt, không hiểu sao lại loạn hết lên thế này.
Nhưng nàng cũng không bước lên, thậm chí còn dựa người vào ghế, tránh bị tai họa ập đến.
Bộ dạng của Phùng Uyển Phù và Dương Đại Lương vừa nãy, khách quan mà nói, Phùng Uyển Phù quả thực có ý mê hoặc, thậm chí sau khi thấy Dương Đại Lương ngượng ngùng, mặt nàng còn có chút đắc ý.
Nói gì thì nói, Phùng Uyển Phù thực ra lớn lên rất đẹp, cô nương trong thôn không có thể so bì với nàng ta.
Rất nhanh, hai người bị tách ra, lúc này Dương Đại Thành bị người khác dẫn tới vội vã bước vào, vừa nhìn thấy Phùng Uyển Phù tóc tai rồi tung, hốc mắt hồng hồng, hai mắt ngấn lệ, cả người chật vật, gương mặt đều bị móng tay cào rách, thấy vậy liền đau lòng đi đến, cẩn thận xem xét xong, phát hiện cũng không có gì đáng ngại mới hơi thả lỏng.
Sau đó liền quay sang nhìn Dương Đại Lương với mẹ hắn: “Đại ca, Phù nhi có ý tốt qua đây đợi đại tẩu sinh con, sao lại bị thương như này?”
Lại nhìn sang Kỷ Đào, nét mặt dịu xuống: “Kỷ cô nương, người có thể kê cho Phù nhi chút thuốc không?”
Kỷ Đào gật đầu.
“Ta muốn về nhà.” Phùng Uyển Phù đột nhiên nói, trừng mắt liếc phụ nhân kia một cái, đối với Kỷ Đào lại chân thành, tha thiết: “Làm phiền Đào nhi muội muội rồi.”
“Kỷ cô nương, hay người đi trước kê thuốc cho Phùng cô nương đi.” Dương Đại Lương vội nói.
Kỷ Đào vừa đứng dậy, đi theo Phùng Uyển Phù ra ngoài, đằng sau loáng thoáng truyền đến giọng nói đầy nộ khí của Dương Đại Thành.
Phía trước, Phùng Uyển Phù đi nhanh từng bước nhỏ, ra khỏi sân liền nhanh bước vào mảnh sân lót gạch xanh đối diện.
Nói gì thì nói, sân nhà Dương Đại Thành là cái thứ hai trong thôn được lát gạch xanh, có điều phòng ốc cần trùng tu lại một chút, nghe nói đã tìm người rồi.
Phùng Uyển Phù đợi Kỷ Đào vào xong liền đóng cửa, đưa tay sờ lên vết thương trên mặt, vội chạy vào sương phòng, nói với lại một câu: “Đào nhi muội muội, nhanh lên.”
Sương phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, trướng màn lụa trên giường màu hồng, phiêu phiêu dương dương rất đẹp.
“Nếu Đào nhi muội muội thích, ở đây ta còn một cái, lát nữa sẽ để Đại Thành ca mang qua cho muội.” Giọng nói Phùng Uyển Phù vang lên, khẩu khí có chút ra vẻ, hơi đắc ý.
Lại có chút lo lắng: “Vết thương này của ta nghiêm trọng không?”
Kỷ Đào quay lại nhìn Phùng Uyển Phù trước bàn trang điểm, lấy trong hòm thuốc ra một lọ sứ, mỉm cười: “Cô Phùng, đây là cao dược mà lão nhân gia của sư phụ ta truyền lại, đối với vết thương ngoài da của nử tử rất có hiệu quả, hay là ngươi thử xem?”
Phùng Uyển Phù chỉ nhìn gương, chân mày nhíu lại: “Đào nhi muội muội, cái này có để lại sẹo không?”
Kỷ Đào đến xem, cẩn thận xem xét một lượt, vết thương cơ hồ lộ ra thịt đỏ, miệng vết thượng lại rất sâu.
“Nếu tỉ mỉ, thường sẽ không để lại sẹo, bất quá bây giờ chưa khỏi, đợi qua một hai năm chắc là nhìn không ra nữa đâu.” Kỷ Đào nhàn nhạt nói.
Nếp nhăn ở giữa chân mày của Phùng Uyển Phù càng sâu hơn, nhìn bình sứ trong tay Kỷ Đào, “Nếu dùng cái này thì sao?”
Kỷ Đào cầm lọ sứ tinh xảo trong lòng bàn tay như ngọc, “Đây là phương thuốc gia truyền của sư phụ ta, vì dược liệu khó tìm, mỗi năm chỉ làm ra được một lọ, nếu dùng lên vết thương của ngươi, bảo đảm trong ba tháng, chắc chắn hồi phục như cũ, hơn nữa phương thuốc này ta đã cải biên một chút...”
Nói đến đây, Kỷ Đào chớp chớp mắt, có chút ngại ngùng: “Nữ tử thích làm đẹp, ta chỉ thêm vào ít vị, với da dẻ phụ nữ cũng có thể điều dưỡng, tay ta hay bị thương, giờ ta mỗi ngày đều thoa một ít.”
Mắt Phùng Uyển Phù dừng lại trên bàn tay trắng như ngọc của Kỷ Đào, còn có chút phấn, thật sự rất đẹp.
“Ta mua cái này.” Phùng Uyển Phù không khách khí nhận lấy lọ thuốc, liền mở ra lấy thứ cao trong suốt thoa lên mặt.
“Mười lượng bạc một lọ.” Thấy nàng ta thoa không khác là mấy, nhàn nhạt nói.
“Cái gì?” Phùng Uyển Phù quay đầu nhìn, thấy nàng không giống đang nói đùa, cuối đầu nhìn lọ sứ trên bàn, “Mười lượng?”
Kỷ Đào cười: “Sư phụ nói rồi, ít hơn mười lượng không bán.”
“Phùng cô nương giờ là người có tiếng tăm trên trấn, ngươi đó, hằng năm trên núi nuôi dưỡng không ít người, rất nhiều người đã thầm gọi ngươi là Bồ Tát, mấy năm ngắn ngủi đã khiến Dương gia tiếng tăm giàu có khắp nơi, nếu không vì vậy, cao dược này ta cũng không cho cô, mười lượng bạc, thôn này cũng chỉ có ngươi mới có thể dùng.”
Nghe vậy, Phùng Uyển Phù cười đắc ý, đi lại giường, từ đầu gối lấy ra một hầu bao, lấy một nén bạc đưa ra, nhàn nhạt: “Đào nhi muội muội, muội phải bảo đảm không để lại sẹo đấy.”
Kỷ Đào mỉm cười gật đầu, lấy bạc cất đi rồi nói: “Đừng ra nắng, đừng đụng nước, mỗi ngày ba lần, Phùng cô nương phải dùng tiết kiệm một chút, nếu dùng hết lọ này, lại muốn mua thêm thì đành phải chờ đến sang năm mới có.”
Lúc này, phòng bị người khác ầm một tiếng xông vào, Dương Đại Viễn vội vội vàng vàng bước vào.