Sở Ngữ Vi nghĩ đến đây, thì nhanh chóng xông lên đón: “Bạn. . .bạn không sao chứ?”
Giang Chu liếc mắt nhìn nàng một cái: “Mình có thể làm sao chứ?”
“Cha mình không tạm giam bạn à?”
“Mình cung cấp manh mối chân thực, chứ không phải báo án không thật, tại sao lại tạm giam mình?”
Sở Ngữ Vi cúi đầu: “Ồ, là vậy sao, vậy bạn có thể đi rồi!”
“Ừm, gặp lại!”
“Bạn. . .bạn đi thật à?”
Giang Chu không trả lời, mà đi ra khỏi sở cảnh sát, rồi nghênh ngang đạp xe rời đi.
Hắn không có một tia lưu luyến nào, thậm chí còn không thèm quay đầu lại một lần.
Giống như là hắn căn bản không quen biết cô gái này vậy.
Giống như người muốn sống muốn chết người hôm qua là một người khác chứ không phải hắn vậy.
Nhưng mà, Sở Ngữ Vi nhìn theo phương hướng Giang Chu rời đi, lại rất lâu vẫn không tỉnh táo lại được.
Thì ra Giang Chu đến nơi này, hoàn toàn không có liên quan gì đến mình.
Giang Chu thật sự đến báo án.
Bởi vậy, Giang Chu mới có thể nói đi là đi sảng khoái như vậy.
Vậy. . .vậy. . .vừa rồi cảnh sát xuất động nhiều người như vậy cũng là vì Giang Chu?
Rốt cuộc tên này có ý gì đây?
Ngày hôm qua còn khóc lóc ôm chân mình, đòi sống đòi chết vì mình, còn nói gì mà không có mình thì sẽ không sống nổi.
Nhưng hôm nay, trong mắt tên này lại hoàn toàn không có sự tồn tại của mình.
Chẳng lẽ tên này thật sự tỏ tình với mình chỉ để cho vui thôi sao?
Khốn nạn!
Sở Ngữ Vi lập tức ủy khuất đến muốn khóc.
Rõ ràng là dưới tình thế cấp bách, nàng đã bằng lòng với Giang Chu rồi.
Nhưng hắn dĩ nhiên lại không có hứng thú.
Vốn cho là hắn đang lạt mềm buộc chặt.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, thì ra hắn thật sự không có hứng thú gì với mình thật.
“Xem kìa, Giang Chu đã đi ra rồi, sao không thấy Nữ Thần đâu?”
“Còn phải hỏi sao, nhất định là bị cha của Nữ Thần đánh cho một trận, nên giờ cong đít chạy trốn thôi!”
“Quá ngu ngốc, còn chưa theo đuổi được người ta, thế mà đã chạy đi gặp cha của người ta rồi!”
“Nếu như là tôi, khẳng định là sẽ tìm một cái lỗ để chui vào cho bớt nhục!”
Giang Chu lộ ra một nụ cười nhạt dưới sự châm chọc của đám bạn cùng trường.
Chờ cảnh sát bắt được người, thì 500 ngàn sẽ đến tay.
Số tiền này chính là quỹ gây dựng sự nghiệp ban đầu của mình, là số tiền mở ra một cuộc sống mới.
Con về Sở Ngữ Vi, nàng thích nghĩ thế nào thì nghĩ đi.
Mình đã biểu đạt ý nghĩ của mình rất rõ ràng rồi.
Không có hứng thú.
Mà chỉ còn ba tháng nữa thôi, là mình có thể nhìn thấy người yêu chân chính của mình rồi.
Giang Chu lại vừa ngâm nga bai hát, vừa đạp xe đi về khu nhà Thánh Trạch.
Hắn vừa dừng xe, liền phát hiện Sở Ngữ Vi đã đăng một bài viết lên vòng bạn bè.
“Vì sao mình đọc không hiểu bạn?”
Chỉ ba giây đồng hồ ngắn ngủi, đã có vô số liếm cẩu điên cuồng nhảy vào bình luận.
“Nữ Thần, mình rất dễ đọc, đọc mình đi!”
“Nữ Thần, mình không cần đọc, mình là một tấm giấy trắng, bạn muốn viết gì lên cũng được!”
“Ngữ Vi, bạn không cần đọc hiểu mình, mà mình sẽ đọc hiểu bạn!”
. . .
Giang Chu cười nửa ngày, sau đó cũng mở khu bình luận, để lại một câu bình luận.
“Thật cmn thâm ảo, đọc không hiểu!”
……
Hai ngày sau, thành phố Lâm Giang tuyên bố một tin tức quan trọng.
Tuyên bố vụ án diệt môn Tề gia đã được phá.
Hung thủ Vương Đại Hải, sau khi lẩn trấn năm tháng, đã bị lực lượng chức năng bắt về quy án.
Vương Đại Hải cũng đã thú nhận tội danh của mình, đã được đưa lên pháp viện để khởi tố.
Dựa theo phóng viên, thì hành tung của Vương Đại Hải rất bí ẩn, năng lực phản điều tra rất mạnh.
Mặc dù có thể bắt được thành công, nhưng đó là do một vị học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông đã cung cấp manh mối.
Nhờ có manh mối này, nên cảnh sát mới có thể có cơ hội bắt được hung thủ.
Có điều, bởi vị học sinh này đã từ chối phỏng vấn.
Cho nên đến giờ vẫn chưa biết thân phận của vị học sinh này.
Cùng lúc đó, khu nhà Thánh Trạch.
Giang Chu đang trốn ở trong phòng, nhìn một chuỗi số 0 ở trong tài khoản ngân hàng của mình, tâm trạng của hắn đang cực kỳ vui sướng.
500 ngàn!
Tại năm 09 thì đây cũng là một số tiền lớn.
Có số tiền này làm tài chính khởi động, thì con đường làm giàu của hắn xem như đã mở ra.
Nhưng mà bản thân lại chuẩn bị học đại học.
Thành phố Lâm Giang cũng không có trường đại học gì tốt.
Cho nên mình nhất định phải rời xa quê hương, ra bên ngoài học.
Nếu như vậy, thì việc làm ăn của mình không thể đặt ở thành phố Lâm Giang được.
Bởi vậy, mùa hè này hắn chỉ có một nhiệm vụ.
Đó là đầu tư ngắn hạn.
Tranh thủ thời gian trước khi lên đại học, có thể làm cho 500 ngàn này tăng lên gấp đôi.
Đến khi đó, nếu như mình có 1 triệu tài chính khởi động.
Vậy thì gây dựng sự nghiệp ở đại học sẽ có nhiều lựa chọn hơn.
“Có điều, đầu tư ngắn hạn rất khó, lại không có hạng mục gì thích hợp cả!”
“Hai tháng, làm gì để 500 ngàn biến thành 1 triệu đây?”
Giang Chu nằm ở trên giường, đầu óc bắt đầu vận chuyển.
Loại chuyện này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Cho nên hắn cũng không cho rằng có thể cắn một miếng to.
Tùy duyên vậy.
Dù sao trong tay mình bây giờ cũng đã có 500 ngàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT