Giang Chu hít một hơi thật sâu: “Đàn chị, vừa rồi là tôi không đúng, nhưng khi chị gọi cô ấy đến tham gia biểu diễn, chị đã hỏi ý của cô ấy chưa?”
“Nếu là một phần tử của đại học Thượng Kinh, vậy thì phải có ý thức tập thể!”
“Vậy ý thức tập thể là bỏ qua trình trạng cơ thể của người khác?”
Vị đàn chị kia lại lạnh lùng liếc Giang Chu một cái: “Xem ra cậu rất quan tâm bạn gái mình nhỉ? Nhưng mà hôm nay cậu đã chọc giận tôi, vậy tôi nhất định sẽ ‘chăm sóc’ cô ấy thật tốt!”
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Không phải bạn gái, mà là vợ!”
“Gọi thân thiết như vậy cơ à, hai người kết hôn rồi?!”
“Trước đây từng kết hôn, giờ thì chưa!”
“Cậu bị điên à?”
Giang Chu yên lặng một lúc, hắn cảm thấy chuyện này không thể giải quyết trong hòa bình nữa rồi.
Cô gái trước mặt này chẳng những rất kiêu ngạo và còn rất hẹp hòi.
Nếu như Phùng Tư Nhược tiếp tục tham gia tiệc chào đón sinh viên mới, thì chắc chắn cô ta sẽ bắt nạt Phùng Tư Nhược.
Giang Chu nghĩ đến đây thì đã có xúc động muốn đánh người.
Hắn liền móc điện thoại di động ra, mở khung chat của Hàn Nhu.
“Em gái, đến tầng năm tòa nhà học viện Múa, anh có việc tìm em!”
“Chuyện gì thế?”
“Chuyện tốt, em đến thì biết, nhanh lên!”
“Hừ, cơm cũng không thèm mời mà còn nói là chuyện tốt!”
Giang Chu vừa gửi tin nhắn xong, thì bà chị mặc đồ múa kia bỗng nhiên nhìn về phía Phùng Tư Nhược.
Vốn dĩ, thái độ của cô ta đối với Phùng Tư Nhược cũng khá kiềm chế, nhưng bởi vì Giang Chu, nên thái độ của cô ta lập tức trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.
“Chết hay chưa? Không chết thì đi vào tập luyện cho tôi!”
Phùng Tư Nhược định vịn tường đứng lên.
Nhưng Giang Chu không cho phép nàng làm như vậy: “Nghỉ thêm một lát đi, không vội!”
“Mình đi thôi!”
“Nghe lời, thân thể quan trọng hơn.”
Phùng Tư Nhược nhìn Giang Chu, nàng cũng không biết làm gì hơn, đành phải ngồi xuống.
Lần này, bà chị kia thật sự không nhịn được nữa.
Sinh viên mới năm nay đều có tính tình như vậy sao?
Xem ra, vẫn là vì trong nhà quá chiều chuộng rồi.
Vậy mình phải dạy dỗ bọn họ biết cách tôn trọng tiền bối khóa trên mới được.