Đồng thời, Giang Chu cũng gửi tin nhắn cho ông anh sinh viên của học viện công nghệ kia online.
“Thiết kế website càng ngắn gọn, đơn giản càng tốt, để làm nổi bật các chức năng chính.”
“Có thể thả mấy tấm hình của mỹ nữ ở xung quanh, để đề cao lượng truy cập!”
Lập trình viên bối rối: “Hình ảnh mỹ nữ? Giáo viên không dạy như vậy mà?”
Giang Chu đánh chữ rất nhanh: “Dạy anh một bài học, sẽ không thu học phí!”
“Nhưng mà treo mấy tấm ảnh này thì có lợi ích gì?”
“Cảnh đẹp ý vui thôi!”
“Thì ra website, còn có thể thiết kế như vậy. . .”
“Đây chính là những thứ không học được trong trường đâu, nhớ kỹ nha!”
“Cảm ơn đàn anh đã dạy dỗ!”
Lập trình viên ở đối diện cảm thấy Giang Chu chính là sinh viên năm cuối.
Dù sao thì chính hội trưởng hội sinh viên Hàn Nhu cũng gọi người này là anh trai.
Giang Chu nhìn mấy tấm ảnh đối phương gửi đến, lại nói thêm: “Viết mấy đường liên kết này ở dưới mấy tấm ảnh này cho tôi.”
Lập trình viên: “Nội dung là gì?”
“Vừa đói vừa khát, mau đi với em!”
Lập trình viên yên lặng ba phút: “Đàn anh, loại chuyện này là phạm pháp!”
Giang Chu: “Không phạm pháp, ấn vào mấy tấm ảnh này thì trực tiếp nhảy sang khu ẩm thực là được.”
Lập trình viên: “. . .”
Giang Chu: “Được rồi, thứ còn lại anh xem mà làm là được, tôi nghỉ trước đây!”
Một đêm này, ánh trăng như nước.
Giang Chu cũng ngủ rất yên ổn, rất sâu.
Nhưng trái lại, thì người lập trình viên giúp hắn làm website lại không ngủ yên ổn như vậy.
Hôm nay, anh ta bỗng nhiên có sự hiểu biết khác về việc thiết kế trang web.
Hóa ra dẫn link cũng có thể chơi như vậy.
Treo đầu dê bán thịt chó, chính là ý này rồi.
Vừa đói vừa khát, mau đi với em!!!
Ấn vào dĩ nhiên lại là khu vực đề cử ẩm thực.
Đồ chơi này nhìn qua đúng là không có chút vấn đề nào, hơn nữa lại còn rất hấp dẫn người khác.
Nhưng mà tại sao mình vẫn cảm thấy không thích hợp nhỉ?
Có điều, không thích hợp thì không thích hợp đi.
Dù sao cũng đạt được mục đích, không phải sao?
Các giáo viên đại học đúng là không dạy qua những kỹ thuật cao siêu như vậy.
Quá bá đạo, quá kiêu ngạo.
Lập trình viên cảm thấy, bên kia QQ nhất định là một vị đàn anh khóa trên cực kỳ giỏi.
Sáng sớm hôm sau, tiếng ve mùa hè rất ồn ào.
Các sinh viên năm nhất đại học lục tục tập hợp ở thao trường để tham gia huấn luyện quân sự.
Bọn họ đều mặc đồng phục rằn ri như nhau, nhìn qua giống như một vùng biển xanh.
Lúc này huấn luyện viên vấn chưa đến.
Cho nên tất cả mọi người đều ngồi xuống nói chuyện tán gẫu với nhau.
Bên ngoài khu vực thao trường có rất nhiều thành viên của hội học sinh, bọn họ xuất hiện ở đây để duy trì trật tự huấn luyện quân sự.
Trên tay bọn họ còn cầm một quyển sổ, giống như mấy anh trật tự phường đang đi đuổi chợ vậy.
Cùng lúc đó, trong đọi ngũ của học viên tài chính và kinh tế.
Sau khi Giang Chu đến đây, thì ánh mắt của hắn vẫn luôn rất thất thường.
Rốt cuộc, hắn cũng đã xác định được một sự thật.
Phùng Tư Nhược chưa đến tham gia huấn luyện quân sự!
Giang Chu đẩy đoàn người ra, tìm được cô bé đeo kính đen ngày hôm qua.
“Đinh Duyệt, vợ tôi đâu?!”
“Chẳng lẽ cô ấy xin nghỉ? Nhưng huấn luyện quân sự là không cho xin nghỉ cơ mà?”
Đinh Duyệt liếc mắt nhìn Giang Chu một cái, trong mắt viết đầy bất đắc dĩ.
Phùng Tư Nhược là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng chuyện này vẫn không có quá nhiều người biết.
Bởi vì Phùng Tư Nhược báo danh xong thì chỉ ở trong ký túc xá.
Buổi họp ra mắt sinh viên mới cũng không tham gia.
Tại sao Giang Chu này cứ lôi kéo không buông đây?
“Tham gia biểu diễn bữa tiệc tối đón sinh viên năm nhất thì không cần tham gia huấn luyện quân sự, còn nữa, ông đừng có gọi người ta là vợ này vợ nọ nữa có được không?”