Trong sân trường đầy ắp người.
Cô gái ở bên đường đối diện hiện ra rất chói mắt.
Bởi vì nàng mặc một chiếc váy ngắn màu đen, để lộ ra hai bắp đùi trắng nõn và đều đặn, phía trên là một chiếc áo T shirt bó sát người mà cổ lại rộng.
Bởi vì bó sát nên đường cong hết sức sung mãn và tròn trịa.
Tuy nàng không xinh đẹp như Sở Ngữ Vi, nhưng cũng được coi là một cô gái xinh đẹp.
Điều quan trọng nhất chính là, chắc chắn nàng hấp thụ dinh dưỡng nhiều hơn Sở Ngữ Vi nhiều lắm!
“Bạn học, bạn vừa mới gọi tôi à?”
Giang Chu thấy thế liền dập tắt điếu thuốc, rồi đi thẳng về phía nàng.
Cô gái này tên là Hàn Nhu, là hội trưởng hội học sinh của trường.
Kiếp trước Giang Chu cũng là người trong hội học sinh.
Cho nên hắn cũng có chút giao tình và hiểu một số chuyện của Hàn Nhu.
Nếu Giang Chu dự định gây dựng sự nghiệp ở đại học.
Vậy không thể thiếu sự trợ giúp của hội trưởng hội học sinh.
Bởi vì nàng có quyền lợi quản lý một vài sự vụ của học sinh.
Hơn nữa, nàng còn có quan hệ rất tốt với các giáo viên bộ môn.
Nên có thể giúp đỡ mình ở rất nhiều trường hợp.
Cho nên, Giang Chu dự định trêu chọc cô gái này, để cô gái này có ấn tượng sâu sắc với mình.
Còn làm thế nào để có ấn tượng sâu sắc, thì đừng quên, hắn là người trọng sinh nha!
“Bần đạo họ Giang, tên Chu, tên chữ cặn bã nam, bái sư Long Hổ Sơn, chuyên tu pháp thuật!”
“Hôm nay, sư phụ để bần bạo xuống núi rèn luyện, âm thầm bảo vệ một vị hoa khôi.”
“Bần đạo vừa nhìn thấy trên người cô nương có sát khí quấn quanh, e rằng tai họa đã ở ngay trước mắt!”
Hàn Nhu sửng sốt một chút, rồi trực tiếp quay người rời đi.
Thật xui xẻo, đang yên đang lành lại gặp một tên tâm thần.
Còn Long Hổ Sơn?
Còn xuống núi rèn luyện?
Xem nhiều truyện cao thủ hộ hoa tại đô thị nhiều quá rồi à?
Tại sao trong trường học lại có loại người này nhỉ?
Giang Chu thấy nàng muốn đi, liền nhanh chóng hô lên một tiếng: “Cô nương sinh ngày mùng 9 tháng 8, bần đạo nói đúng không?”
Hàn Nhu lại dừng bước một lần nữa, quay đầu, cao ngạo nói: “Vậy thì thế nào? Những tin tức này đều có trên diễn đàn trường, biết cũng không có gì lạ!”
“Nhưng mà bần đạo còn biết, cô nương có một cái bớt màu đỏ hình trừng gà bên dưới mông phải!”
“Cái gì cơ?”
Lời này vừa dứt, Hàn Nhu thật sự bị giật mình.
Nàng chưa bao giờ cho người khác nhìn thấy thân thể của mình.
Hơn nữa, bởi vì đi ngủ mặc đồ ngủ, đi tắm lại tắm riêng.
Cho nên, coi như là đám bạn cùng phòng cũng không biết chuyện này.
Nàng là một người theo chủ nghĩa duy vật, lại tiếp nhận giáo dục cao.
Nhưng khi loại chuyện này xuất hiện ở trên người mình thì có ai mà không mờ mịt, mơ hồ chứ?
Giang Chu mỉm cười.
Làm sao biết được?
Ha ha.
Kiếp trước, khi hội sinh viên tụ tập ăn uống, cô em uống cmn quá nhiều, lại mượn rượu làm càn khắp nơi.
Khi đó anh đây cũng ở đấy, cho nên không cẩn thận nhìn thấy!
“Bây giờ, cô nương đã tin bần đạo rồi chứ hả?”
Hàn Nhu thấy hơi lo lắng bất an, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài: “Vậy anh nói trước đi, sao anh biết chuyện này?”
“Bấm ngón tay tính toán thôi!”
“Vậy anh. . . tìm tôi có chuyện gì?”
“Đêm qua bần đạo xem thiên tượng, biết được trên người cô có một triệu chứng xấu!”
Hàn Nhu cúi đầu nhìn một chút: “Không có mặc á?”
Giang Chu sửng sốt: “Ah, thật sao? Kích thích vậy!”
“Không phải không phải, ý. . . ý của tôi là, trên người tôi có triệu chứng xấu gì?”
“Chuyện này thì tạm thời bần đạo chưa rõ lắm, nhưng nhất định là rất nghiêm trọng.”
Hàn Nhu do dự một chút: “Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy anh là lừa đảo.”
Giang Chu chợt tỏ ra nghiêm túc: “Bần đạo còn biết, bụng dưới của cô có một vết sẹo, là do đi cắt ruột thừa!”
“Được rồi, anh đừng nói nữa, tôi tin còn không được sao!”
“Bây giờ thì hiểu chuyện nghiêm trọng đến đâu rồi chứ?”
Hàn Nhu cũng thấy hoảng sợ một chút: “Vậy tôi phải làm gì?”
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Gọi câu anh trai nghe trước đi!”
“Cái này có quan hệ gì với triệu chứng xấu sao?”
“Bần đạo từng lập lời thề, chỉ trợ giúp những em gái vô tội đáng thương!”
Hàn Nhu do dự một lát rồi mở miệng: “Vậy anh trai, tôi phải làm gì đây?”
“Yên tâm, có bần đạo ở đây thì cô nương sẽ không sao đâu, có điều, sau này cô nương nhìn thấy bần đạo thì phải gọi là anh trai, biết chưa?”
Hàn Nhu gật đầu: “Biết. . .biết rồi.”
Giang Chu gật đầu thỏa mãn: “Em gái ngoan, đi làm việc đi, có việc anh sẽ tìm em.”
“Vậy anh tìm tôi kiểu gì?”
“561 238 xxx, add QQ đi!”
Hàn Nhu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để add QQ.
Sinh viên không mê tín, nhưng là rất dễ gạt.
Nhất là loại Bug trọng sinh như Giang Chu.
Hắn biết rất nhiều tin tức hữu dụng hoặc là vô dụng.
Nên muốn lừa gạt một người là rất dễ dàng.
Có điều, bản thân hắn cũng có điểm mấu chốt.
Đó là, tuyệt đối sẽ không dùng phương thức này đi làm việc xấu.
“Anh trai, vậy tôi đi trước nhé?”
“Em gái, đi thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT