“Bạn học, mình là Lý Nghệ Phỉ, người Tây Xuyên, bạn tên gì?”
“Mình là Sở Ngữ Vi, người Lâm Giang.”
Lý Nghệ Phỉ gật đầu, lại liếc mắt nhìn Giang Chu: “Đây là bạn trai của bạn sao?”
Mặt Sở Ngữ Vi đỏ lên: “Không phải, bọn mình chỉ là. . . cha con tương đối thân thiết thôi. . . a không, là bạn bè tương đối thân thiết!!”
“Vậy vì sao cậu ấy lại chuyên môn đưa bạn đến trường?”
“Không phải, cậu ấy cũng là sinh viên năm nhất, học ở đại học Thượng Kinh đối diện.”
Lý Nghệ Phỉ bỗng nhiên tỏ ra hơi thẹn thùng: “Vậy. . .vậy bạn có thể giới thiệu cậu ấy cho mình không? Mình muốn kết bạn với cậu ấy.”
“Hả?”
“Không được sao?”
Sở Ngữ Vi có chút không tình nguyện: “Mình. . .mình cũng không làm chủ được, tự bạn hỏi cậu ấy đi.”
Lý Nghệ Phỉ suy nghĩ một chút.
Là con gái là phải rụt rè.
Dù sao Sở Ngữ Vi cũng ở ký túc xá, nên trước sau gì mình cũng biết cậu bạn này thôi.
Cứ chờ trước đã, không cần vội vàng.
Đúng lúc này, Giang Chu đứng lên: “Được rồi, thời gian không còn sớm, mình đi trước đây, các vị mỹ nữ, lần sau gặp.”
Lý Nghệ Phỉ gật đầu: “Anh đẹp trai, đi thong thả nha, sau này nhớ đến tìm bọn mình chơi nha!”
“Không thành vấn đề, lần sau mời mọi người ăn cơm.”
Sở Ngữ Vi cắn môi đỏ: “Giang Chu, mình tiễn bạn.”
“Không cần, cũng không xa mà.”
“Không được, mình muốn đi tiễn bạn.”
“Vậy cũng được.”
Sở Ngữ Vi cúi đầu, đi theo Giang Chu rời khỏi ký túc xá.
Ban nãy, nàng thật sự bị hành động chu đáo tỉ mỉ của Giang Chu làm cho cảm động.
Lại cộng thêm việc bỗng nhiên phải xa nhà, nên trong lòng khó tránh khỏi bi thương.
Cho nên, bây giờ nàng rất ỷ lại vào Giang Chu, căn bản là không muốn Giang Chu rời đi.
Hai người đi xuống dưới, Giang Chu quay người, nói: “Mình sắp xếp ký túc xá cho bạn xong rồi, hy vọng bạn có một cuộc sống đại học đều vui vẻ.”
Sở Ngữ Vi vênh khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Tại sao hôm nay bạn lại đối xử với mình tốt như vậy?”
“Mình muốn hoàn thành tất cả trong một lần, sau này bạn đỡ phải chạy sang bên đối diện quấy rầy mình, mình còn muốn tán gái nữa, hiểu chưa?”
“. . .”
Ba giây sau, Sở Ngữ Vi suýt nữa thì khóc ầm lên.
Giang Chu đối xử với mình tốt như vậy, cũng là bởi vì không muốn bị mình quấy rầy?!
Bản thân mình đáng ghét như vậy sao?
Cùng lúc đó, Giang Chu quay người lên xe, yên lặng cho mình một cái like.
Quá tuyệt vời.
Một câu nói, làm cho nàng cảm động đến phát khóc!
......
Giang Chu rời khỏi đại học Thanh Bắc, đi đến đại học Thượng Kinh.
Hắn đừng xe ở trước ký túc xá, lại mang hành lý đi lên phòng.
Có trí nhớ kiếp trước, hắn căn bản là không cần tìm đường, quen thuộc giống như đi về nhà.
Đi đến tầng 2, phòng 208.
Giang Chu đẩy cửa ra, đảo mắt nhìn một vòng bên trong.
Vẫn là một phòng bốn người quen thuộc, vẫn là đám bạn cùng phòng quen thuộc kia.
Mỗi ngày kiên trì bắn máy bay(*), cho nên xanh xao vàng vọt, Từ Hạo Đông.
(*) ý nói bắt sóc trong lọ nhé.
Trong nhà có ít tiền, nhưng kiên trì làm liếm cẩu, Cao Văn Khải.
Còn có một người thú vị nhất, người này yêu đương qua mạng ba năm, kết quả phát hiện ra đối phương còn to còn dài hơn cả mình, Trương Nghiễm Phát.
Lúc này, ba người trong phòng nghe thấy tiếng mở cửa liền dồn dập đứng dậy.
“Người mới đến rồi? Xin chào, tôi là Từ Hạo Đông, người Lâm Giang!”
“Cao Văn Khải, đến từ Tiên Long.”
“Tôi là Trương Nghiễm Phát, đến từ Hồng Hà, tên tôi hơi quê một chút, hắc hắc!”
Giang Chu mỉm cười, gật đầu với ba người, nói: “Tôi là Giang Chu, cũng là người Lâm Giang giống Từ Hạo Đông, chào mấy ông anh.”
Lời này vừa dứt, mấy người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ cảm thấy Giang Chu cao to lực lưỡng, có thể sẽ hơi khó dây.
Nhưng sau khi tự giới thiệu xong, bọn họ cũng phát hiện ra, dường như người này cũng không phải loại người thích gây sự.
Dù sao tất cả mọi người sẽ sống chung với nhau bốn năm, nếu như thật sự có một tên bạn cùng phòng ngang ngược, thì đúng là rất đau đầu.
“Giang Chu, ông học trường nào ở Lâm Giang thế?”
Giang Chu đặt hành lý xuống: “Trung học phổ thông bên thành nam, ngay ở đường Vĩnh An.”
Từ Hạo Đông sửng sốt một chút: “Tôi biết chỗ đó, trường học các ông có một cô gái tên Sở Ngữ Vi rất nổi tiếng.”
“Thật sao? Sao rồi chưa nghe nói qua nhỉ?”
“Không thể nào? Hoa khôi trường ông mà ông cũng không biết?”
“Có thể là do tôi chỉ tập trung vào việc học đi, không dối mọi người chứ, hôm qua tôi mới học được cách bắn máy bay xong.”
Giang Chu nói dối mà mặt không đỏ, không thở mạnh, tim không đập nhanh.
Có điều, hắn cũng rất kinh ngạc.
Hóa ra con bé Sở Ngữ Vi kia nổi tiếng như vậy cơ à.
Lâm Giang có rất nhiều trường cấp ba, tùy tiện một tên học sinh cũng biết danh tiếng của nàng?
Xem ra, mặc dù mình năm 18 cũng hơi liếm, nhưng ánh mắt cũng không tệ lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT