Mười mấy phút sau, Sở Ngữ Vi từ nhà vệ sinh đi ra.

“Giang Chu, cảm ơn bạn đã đi theo mình, mình biết bạn sẽ không thật sự lạnh nhạt với mình như vậy mà.”

“Bạn đừng hiểu lầm, mình chỉ xuống hút điếu thuốc, tiện đường đi cùng bạn thôi.”

Giang Chu vừa nói chuyện, vừa chỉ tay vào tóp thuốc ở bên trên thùng rác.

Vành mắt Sở Ngữ Vi liền đỏ lên: “Bạn không thể không nói như vậy sao? Coi như là gạt mình cũng được.”

Giang Chu nhìn Sở Ngữ Vi với ánh mắt sâu xa: “Mình sợ bạn không thể kiềm chế được mà yêu thích mình, lại làm lỡ thanh xuân.”

“Bạn nói tỏ tình là đùa giỡn, mình tin, nhưng mà, bạn thật sự chưa bao giờ thích mình sao?”

“Hay là. . . bạn luyện cơ ngực thêm một chút đi? Nói không chừng thì còn có thể đấy.”

Sở Ngữ Vi liếc mắt nhìn Giang Chu một cái, sau đó quay người chạy đi.

Có điều, nàng cũng không đi chỗ khác, mà là đi vào khu vực mua sắm ở trong trạm nghỉ.

Giang Chu thấy thế thì lại châm thêm một điếu thuốc.

Mấy cô gái làm ra vẻ đáng thương thật sự rất có mị lực.

Nếu như không phải mình biết trước tương lai.

Biết cuộc sống sau này của mình sẽ phát triển như thế nào.

Nói không chừng vừa rồi mình đã lao vào, giúp hoa khôi thay băng vệ sinh rồi.

Phải khắc chế!

Ít nhất thì trước khi gặp được vợ cả của mình.

Tuyệt đối không thể để cho hoa khôi cảm thấy là mình thích nàng.

Một lát sau, Sở Ngữ Vi đi ra.

Trong tay còn cầm một chai nước suối.

Tâm trạng của nàng đã bình phục, không còn uể oải như lúc nãy nữa.



Giang Chu vứt tàn thuốc: “Bạn vừa mới làm gì?”

“Mua. . .mua nước!” Sở Ngữ Vi cúi đầu.

“Ba người chúng ta cùng lên đường, chẳng lẽ bạn chỉ mua một chai nước?”

“Bạn và Quách Vĩ đều không nói là muốn uống nước mà.”

Sở Ngữ Vi thật sự không cảm thấy cách làm của mình là sai.

Trước kia, khi còn đi học, thì nàng có nhiều liếm cẩu như vậy.

Nước người khác mua cho nàng còn uống không hết chứ đừng nói là tự đi mua nước.

Biểu cảm của Giang Chu bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc: “Bạn học Sở, bây giờ bạn đã là sinh viên đại học, biết chưa?”

Sở Ngữ Vi vênh khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên: “Biết chứ!”

“Đại học và trung học phổ thông khác nhau, đại học là một xã hội thu nhỏ, bạn làm như vậy là sẽ bị xa lánh, hiểu không?”

“Mình dùng tiền của mình mua nước mình muốn uống, tại sao lại bị xa lánh?”

Giang Chu khẽ thở dài một hơi: “Bởi vì mọi người sẽ cảm thấy bạn keo kiệt, sau này cũng không chơi với bạn nữa, vậy phải làm sao? Bạn chỉ lo cho mình, thì sau này sẽ không có bạn bè đâu.”

“Thật sự như vậy sao. . .?”

“Quan trọng là . . . điều bạn làm, chứ không phải là người khác có cần hay không, trừ phi bạn muốn sống một mình bốn năm đại học, bằng không thì nhất định phải giữ gìn quan hệ với mọi người.”

Sở Ngữ Vi cắn môi đỏ: “Vậy. . . vậy bây giờ mình đi mua thêm có được hay không?”

Giang Chu gật đầu: “Mau đi đi.”

“Được, bạn chờ mình một lát.”

“Ừm, chạy chậm thôi!”

“Biết rồi!”

Giang Chu nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng lại thấy hơi nghi ngờ, khó hiểu.

Con bé này uống lộn thuốc ở trong siêu thị rồi à?



Tại sao bỗng nhiên lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?

Nếu như là trước kia, cho dù có người chỉ ra sai lầm của nàng, thì chắc chắn nàng cũng không hối cải.

Lúc này, ở chỗ ngồi sau xe, Quách Vĩ đang dựa trên cửa sổ xe, trên mặt cậu ta viết đầy chấn động.

Cậu ta cảm thấy chuyện vừa xảy ra ở bên kia thật sự là quá khó tin.

Dĩ nhiên Sở Ngữ Vi lại ngoan ngoãn nghe Giang Chu răn dạy.

Hơn nữa, sau khi bị răn dạy xong lại còn trở nên rất vui vẻ?

Đây căn bản không phải là tính cách của Sở Ngữ Vi!

Hai người kia chỉ đi vệ sinh mà thôi, tại sao lại trở nên như vậy rồi?

Tại sao tính cách kiêu ngạo của hoa khôi, lại trở thành một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, còn thích chịu ngược đãi rồi?

“Quách Vĩ, nước của bạn nè.”

“Cảm. . .cảm ơn hoa khôi!”

Quách Vĩ nhận chai nước với ánh mắt không thể tin nổi.

Lúc này, Sở Ngữ Vi và Giang Chu đều quay lại xe.

Bầu không khí giữa hai người, rõ ràng đã thay đổi.

Nhất là biểu hiện bây giờ của Sở Ngữ Vi, lại trở nên cực kỳ nhu thuận ngoan ngoãn giống như khi còn đang ở trong lớp học vậy.

Thật ra thì Sở Ngữ Vi nghĩ rất đơn giản.

Nếu như trước kia Giang Chu không thích mình.

Vậy chứng tỏ bản thân mình chắc chắn sẽ có vấn đề ở phương diện nào đó.

Vậy. . .vậy thì mình liền giả vờ hoàn toàn khác với trước kia, vậy chẳng phải xong rồi sao?

Trước kia mình kiêu ngạo, bây giờ mình sẽ ngoan ngoãn một chút nha.

Nói không chừng Giang Chu còn có thể hồi tâm chuyển ý thì sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play