Giang Chu quay đầu nhìn thoáng qua Sở Ngữ Vi, lại phát hiện đối phương có vẻ hơi u oán.
“Giang Chu, bạn có ý gì?”
Giang Chu sửng sốt: “Mình làm gì đâu?”
Sở Ngữ Vi liếc mắt nhìn bốn phía, phát hiện mấy người lớn không chú ý đến hai người họ.
Vì vậy giơ tay lên ra hiệu với Giang Chu.
“Cái gì gọi là mình có cởi hết thì bạn cũng không hứng thú?”
Trong khi nói chuyện thì mặt của nàng đã hơi đỏ lên.
Giang Chu ồ một tiếng: “Không có gì, nói một cái khách thì mình thích to thôi!”
“Cái gì to?”
“Bạn chỉ cần biết mình không có hứng thú với bạn là được, không cần thiết phải hỏi cái khác.”
Sở Ngữ Vi hơi khổ sở: “Bạn đã không có hứng thú với mình, vậy tại sao bạn còn muốn tỏ tình với mình?”
“Không phải nói rồi sao, mình đã tỏ tình với rất nhiều người, chẳng may có người nào tin thật thì sao? Vậy không phải được không một người bạn gái sao?”
“Bạn quăng lưới bắt cá, vô sỉ! Cặn bã nam!” (*)
(*) Ý nói người đàn ông xấu xa, thấp hèn, đáng bỏ đi, thường xuyên lừa gạt tình cảm của phụ nữ, quen nhiều người cùng một lớp, không chung thủy.
Giang Chu căn bản là không có hứng thú phản bác.
Hắn không làm cặn bã nam, chẳng lẽ lại đi làm liếm cẩu sao?
Nhìn mình năm 18 tuổi mà xem, liếm kinh đến mức nào chứ.
Nhưng đến giờ vẫn là hai bàn tay trắng đấy thôi.
Bản thân mình xuyên việt về, nhất định là phải trở thành Hải Vương.
“Chú Sở, cha mẹ, mọi người trò chuyện đi nhé, con về phòng nghỉ trước.”
Giang Chu đứng lên đi về phòng của mình.
Hắn đã đạp xe cả ngày hôm nay, cho nên khá mệt mỏi.
Nếu không phải Sở Ngữ Vi và Sở Hùng ở trong nhà, thì hắn vừa về nhà đã lao vào phòng ngủ rồi.
Bây giờ đã ngồi tiếp một lúc, coi như là lễ phép rồi.
Lúc này không ngủ, còn chờ đến khi nào.
Mà Sở Ngữ Vi nhìn thấy Giang Chu đi vào phòng, thì ánh mắt nàng bỗng nhiên ảm đạm hơn.
Nàng cảm thấy, e rằng Giang Chu không giả vờ rồi.
Là Giang Chu thật sự mất đi hứng thú với mình.
Hoặc là. . .chưa bao giờ có hứng thú cả.
……
Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng.
Bất tri bất giác, một tháng nghỉ hè đã trôi qua.
Trong một tháng này, Giang Chu vẫn luôn tìm kiếm cơ hội phát tài.
Hắn muốn đem 500 ngàn biến thành 1 triệu, sau đó lại cầm tiền đi gây dựng sự nghiệp ở đại học.
Mà ngày hôm nay, 29 tháng 7, hắn đã thực hiện được mục tiêu này.
Lúc này, ngày hè nắng chói chang.
Khắp nơi trên đường đều là tiếng ve kêu.
Khách sạn Shangrila.
Tầng ba, trong một góc của đại sảnh nhà hàng.
Giang Chu mặc một bộ tây trang, hắn đang ngồi cùng một người đàn ông trung niên cũng mặc một bộ tây trang.
Người này, chính là quản lý khu vực của Wal Mart.
Ông ta chuyên môn chạy từ Đế Đô đến đây để gặp Giang Chu một lần.
Bởi vì, dạo gần đây Giang Chu đã bỏ 480 ngàn để mua một căn nhà nhỏ 30 mét vuông.
Mà vị trí của căn nhà này, lại nằm ở vị trí trung tâm của khu đất mà Wal Mart muốn xây một trung tâm thương mại.
Nếu như không mua được căn nhà này.
Thì trung tâm thương mại Wal Mart sẽ phải chọn một vị trí khác.
Thật ra thì chuyện này khá trùng hợp.
Nửa tháng trước, Giang Chu đạp xe đi qua một khu công nghiệp luyện thép bỏ hoang.
Hắn nhìn thấy bên trong khu công nghiệp có một căn nhà nhỏ.
Trong trí nhớ kiếp trước của hắn, khu công nghiệp này sắp sửa bị Wal Mart mua lại.
Sau đó sẽ san bằng, rồi xây một trung tâm thương mại.
Nhưng mà hiện giờ căn nhà nhỏ ở trong khu công nghiệp này vẫn còn có người ở.
Phải biết, trước khi xây dựng trung tâm thương mại thì phải xác định đất.
Mua xong thì mới có thể xây lên.
Nếu như khu công nghiệp đã bán cho Wal Mart để xây trung tâm thương mại, vậy tại sao bên căn nhà nhỏ bên trong khu công nghiệp vẫn còn người ở?
Bởi vậy, Giang Chu lập tức đi vào gõ cửa hỏi thăm.
Sau khi hỏi han vài câu, hắn liền biết được là chuyện gì.
Ban đầu, khi xây dựng khu công nghiệp, thì tổng cộng được xây thành hai khu, một cái là khu Đông, và một cái khu Tây.
Mà căn nhà dân này lại nằm ở giữa hai khu Đông và Tây.
Thế nhưng sau đó, khu công nghiệp lại sáp nhập hai khu Đông Tây.
Cho nên tất cả mọi người đều tưởng rằng, khu công nghiệp luyện thép này chỉ có một khu.
Vì vậy, mọi người cũng cho rằng, tất cả đất bên trong khu khu công nghiệp đều thuộc về xưởng luyện thép.
Có điều, Wal Mart lại quên mất một sự thật.
Đó chính là trong khu công nghiệp còn có một nhà dân nhỏ tầm 30 mét vuông.
Đây chính là một lỗ thủng lớn.
Nếu như Wal Mart không mua lại căn nhà này, thì căn bản không thể xây dựng trung tâm thương mại được.
Vì vậy Giang Chu đã lập tức bàn chuyện với chủ nhà.
Rồi dùng giá 480 ngàn để mua căn nhà nhỏ rách nát này.
Phải biết, giá nhà đất những năm nay vẫn chưa tăng điên cuồng như sau này.
Trong thành phố Lâm Giang nho nhỏ này, hơn 400 ngàn là đủ mua một căn nhà chung cư ngon nghẻ rồi.
Hơn nữa, người thời đại này còn có một loại nhận thức rất ngu ngốc.
Đó chính là ở chung cư nhà lầu mới là hơn người.
Cho nên chủ đã vui vẻ tiếp nhận vụ làm ăn này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT