Sở Ngữ Vi ngồi trên giường, nàng cắn chặt môi mỏng, không biết nên nói gì cho phải.
Đã nói là đi biển rồi mà.
Đây chính là ám thị rất rõ ràng rồi, hiểu không?
Bản thân mình sẽ mặc áo bơi!
Sẽ nhảy xuống biển chơi!
Nhưng tên này lại nói là không có hứng thú.
Chẳng lẽ tên này quá ngốc, không hiểu ý tứ trong lời nói của mình sao?
Sở Ngữ Vi do dự một chút: “Giang Chu, bạn có biết tiệm bán đồ bơi nào không? Đi biển cần mặc đồ bơi nha!”
“Không biết, mình đang bận, chờ rảnh rỗi thì nói chuyện tiếp nha!”
“. . .”
Giang Chu trả lời xong, thì tiện tay lướt lên vài cái xem lịch sử trò chuyện.
Hắn phát hiện, trước ngày 9 tháng 6, thì bản thân mình là một liếm cẩu chân chính.
Vẫn luôn điên cuồng liếm Sở Ngữ Vi, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Ví dụ như:
“Nữ Thần, có ở đây không? Dạo gần đây có một bộ phim mới rất hay, chúng ta cùng đi xem đi?”
“Mình đang học bài, không nói nữa!”
. . .
“Nữ Thần, bạn đang làm gì? Vì sao không trả lời mình?”
“Đi tắm!”
. . .
“Mình thấy bạn rất thích ăn đồ ngọt, mình mua một hộp bánh ga tô tặng bạn nhé?”
“Không cần, cảm ơn!”
Giang Chu nhìn thấy đống lịch sử trò chuyện này thì cả người đều không tốt.
Hắn cảm giác như là đã không nhận ra chính bản thân mình vậy.
Tại sao mình không nhớ trước kia mình lại liếm như vậy nhỉ?
Giang Chu nghĩ đến đây, thì ấn tượng với Sở Ngữ Vi lại càng xấu hơn.
Liếm cẩu cũng là người mà.
Mỗi khi rảnh rỗi, có thể làm ăn xoa xoa liếm cẩu vài cái được không?
Cùng lúc đó, khu nhà Giang Đông, phòng 201.
Sở Ngữ Vi núp ở trong phòng ngủ, mặt đầy ủy khuất.
Không đi thì không đi thôi!
Tại sao lại tỏ thái độ như vậy với mình chứ!
Còn nói cái gì mà không hứng thú, cái gì mà bận rộn chứ!
Rõ ràng là đang nghỉ hè cơ mà?
Một học sinh vừa mới thi đại học xong thì bận rộn cái gì chứ?
Chẳng lẽ Giang Chu thật sự chán ghét mình như vậy sao?
Nhưng mà, trước kia rõ ràng là không phải vậy mà.
Trước kia Giang Chu luôn gửi tin nhắn hỏi han mình.
Bản thân mình bị làm phiền không chịu nổi mới trả lời một câu.
Hoặc là nói mình đang tắm, hoặc là nói mình muốn học bài.
Nhưng Giang Chu vẫn không hề tỏ thái độ gì.
Tại sao từ khi cầm bằng tốt nghiệp, thì Giang Chu lại thay đổi nhiều như vậy chứ.
Đầu tiên là không thèm để ý đến mình, sau đó lại nói là không có hứng thú.
Chẳng lẽ Giang Chu thật sự không có hứng thú với mình sao?
Không phải!
Chắc chắn là giả vờ!
Giả vờ không có hứng thú với mình!
Sở Ngữ Vi nhìn thoáng qua cuộc bình chọn trong nhóm chat.
Tất cả mọi người đều rất muốn đi chơi mà.
Vì sao Giang Chu lại không muốn đi nhỉ.
Sở Ngữ Vi yên lặng một lúc lâu.
Bỗng nhiên, nàng lại không có hứng thú gì với buổi đi chơi này nữa.
…..
Mặt trời ngả về tây, sắc trời cũng tối dần.
Giang Chu đi dạo một ngày mà cũng không tìm được hạng mục gì thích hợp.
Dù sao, chuyện kiếm tiền cũng không phải một lần là xong.
Muốn đem tài sản nhân lên gấp bội cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, cũng đã sắp đến giờ cơm tối rồi.
Cả ngày hôm nay hắn cũng không ăn uống gì ra hồn cả.
Vi vậy, Giang Chu đã kết thúc hành trình, đạp xe trở về khu nhà Thánh Trạch.
Có điều, hắn với mới bước vào phòng khách thì đã ngây ngẩn cả người.
Bởi vì trong nhà không chỉ có cha mẹ của hắn.
Mà còn có một người đàn ông trung niên mặc quần áo cảnh sát đang trò chuyện vui vẻ với cha mẹ.
Mà bên cạnh vị cảnh sát này, còn có một cô gái có mái tóc dài xõa vai.
Ngũ quan có nàng rất tinh xảo, gò má cực kỳ dịu dàng.
Nàng chỉ ngồi yên lặng ở chỗ đó, nhưng cũng đã đẹp như một bức tranh rồi.
“Cảnh sát Sở?”
“Còn. . . còn cả Sở Ngữ Vi?”
Giang Chu cảm giác như, mình lại xuyên việt rồi.
Đây là tình huống gì?
Dù ai xuất hiện ở nhà thì mình cũng không thấy kỳ lạ.
Nhưng mà tại sao Sở Ngữ Vi lại xuất hiện ở đây?
Bốn người trong phòng khách nghe thấy âm thanh thì toàn bộ đều nhìn qua.
Cha của Giang Chu, Giang Hoành Sơn ngẩng đầu: “Con đi đâu thế? Nghỉ hè rồi mà cả ngày không thấy mặt, bận rộn gì à?”
Giang Chu cởi áo khoác xuống: “Đi dạo thôi, tại sao trong nhà có khách mà không nói cho con biết!”
“Tên nhóc thối nhà con còn dám nói thế? Chuyện lớn như bắt tội phạm giết người mà cũng không nói với chúng ta?”
“Chuyện này không phải là đã qua mấy ngày rồi sao?”
Viên Hữu Cầm trợn mắt nhìn con trai: “Nếu không phải cảnh sát Sở đến tặng giấy khen, thì chắc chúng ta vẫn chưa biết gì đâu!”
Giang Chu đi đến bên ghế sa lon, liếc mắt nhìn Sở Ngữ Vi.
Lúc này, Sở Ngữ Vi đang cúi đầu, giống như không quen biết mình vậy.
Con gái chính là như vậy.
Luôn luôn giả vờ biết điều, ngoan ngoãn ở trước mặt bề trên.
Có điều, coi như là muốn tặng giấy khen, thì chỉ một mình Sở Hùng là được mà.
Tại sao con bé không thích tham gia náo nhiệt này cũng đi theo?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT