Người Trong Suốt

Chương 2


2 năm


     Thứ hai là về cuộc sống học đường của tôi khi đã học lên trung học phổ thông. Tôi được phân vào một lớp mà tôi tra trong danh sách học sinh lớp mới không có nổi một bạn học cũ. Mấy tuần đầu, tôi không thể làm thân với bạn học nào trong lớp vì tôi cứ ngồi im một chỗ, không nói chuyện hay bắt chuyện với bất kỳ ai, giống như một bức tượng đá ý. Chỉ biết ghi chép bài, mở sách vở ra, ra chơi là gục đầu nằm xuống bàn cho đỡ lúng túng. 

Tôi nhớ là vào buổi sáng ngày tập luyện cho ngày khai giảng sắp tới, được nửa buổi, nhân lúc giờ nghỉ giải lao vì khát nước quá nên tôi đi về lớp để lấy nước uống. Cách tôi một đoạn là một nhóm bạn nữ học cùng lớp. Có lẽ cũng là về lớp lấy nước giống như tôi đi. Về đến lớp, mới cầm cốc uống được vài ngụm thì gặp các bạn học lúc nãy. Lúc nhìn thấy tôi ở trong lớp, các bạn ấy nhìn chằm chằm tôi rồi nói ra những câu hỏi mà tôi sẽ không bao giờ quên. Vì nó đúng kiểu đang châm biến tôi á :" Bạn ơi, bạn học lớp 10 x à? Tên bạn là gì vậy? Ngồi ở đâu thế? Sao trước giờ mình không thấy bạn ở đâu vậy? " Chắc chắn mấy người này đang nghĩ là tôi đang đi nhầm lớp. Tôi thề với các độc giả luôn. Chứ không thể nào học với nhau gần một tháng rồi mà còn không biết mặt nhau. Chẳng lẽ do tôi bịt khẩu trang 24/24 nên họ không biết mặt tôi. Chắc là từ bây giờ tôi phải tăng cường mở khẩu trang ra cho mọi người nhìn quen mới được. Tôi dùng giọng khàn khàn khó khăn nói ra câu trả lời và tên họ của mình, uống nốt cốc nước đang uống dở rồi trả cốc về chỗ cũ. Một mạch đi về chỗ tập trung của lớp ở ngoài sân trường. Chán. 
Cũng ngay buổi chiều hôm ấy vì sáng phơi nắng quá độ nên tôi phát sốt vào buổi trưa dẫn đến buổi chiều nghỉ tập và quên không xin phép cô giáo chủ nhiệm. Đến tối, khi đã đỡ hơn, tôi cầm điện thoại vào trong nhóm lớp nhìn thời khóa biểu để soạn bài thì tình cờ thấy thông báo của cô giáo chủ nhiệm :" anh @minh, Ngọc, Lan chiều nay nghỉ tập không lý do, không xin phép cô giáo. Yêu cầu viết bản kiểm điểm trình bày lý do tại sao lại nghỉ tập, có chữ ký xác nhận của phụ huynh mai mang đến nộp cho tôi." Tôi đứng tim trong giây lát. Tôi vội đọc lại lần nữa. Ôi, không nhìn nhầm đâu. Chữ cuối cùng trong tên tôi là chữ " anh ". Có nhiều người không gọi tên hai chữ của tôi mà chỉ gọi đúng một chữ " anh " lắm. Tôi thẫn thờ máy móc lên mạng tìm mẫu bảng kiểm điểm rồi bắt đầu viết. Đêm đấy tôi ngủ không ngon chút nào. Nhưng rồi sáng hôm sau tôi mới biết, tôi đã xem trọng sự tồn tại của mình quá rồi. Tôi nghĩ là có bốn người nhưng số người mà cô giáo chủ nhiệm bảo mang bản kiểm điểm lên nộp lại chỉ có ba người. Minh là con trai và ở trên lớp cô giáo hay gọi nó là anh Minh. Chắc do trong lòng tôi có quỷ nên tôi mới không để ý đến dấu chấm dấu phẩy và dẫn đến sự hiểu nhầm này. Tôi không hiểu. Cô nói cô đã điểm dành rồi và chỉ thiếu ba người. Cô ơi, em muốn hỏi cô rằng cô điểm danh kiểu gì hay vậy? Hay lớp có 40 người mà cô tưởng là có 39. Đến bây giờ chuyện này vẫn còn là một câu đố không lời giải đối với tôi. Cầm bản kiểm điểm không có chỗ nộp đi về nhà, tôi bỏ vào chiếc hộp gỗ đựng đồ kỷ niệm để mai kia tôi còn lôi ra xem lại và ngẫm nghĩ tiếp.
Còn nữa, đây là câu chuyện về ngày đầu tiên tôi mang điện thoại lên lớp học. Trùng hợp làm sao mà hôm đó ban kỷ luật lại đột ngột đến kiểm tra lớp tôi. Từ lúc ra khỏi chỗ ngồi rồi xuống cuối lớp để kiểm tra túi áo túi quần cho đến khi lên bục giảng đợi mấy anh chị kiểm tra cặp sách, cả quá trình tôi đều run lập cập. Nếu điện thoại tôi mà bị phát hiện thì sẽ bị tịch thu đến cuối năm mà người không thể sống thiếu điện thoại như tôi là một chuyện không thể nào mà chịu nổi . Điện thoại là người bạn duy nhất của tôi, vậy nên tôi rất sợ. Lúc ấy tôi đã cầu nguyện nếu có lần sau tôi sẽ không bao giờ mang điện thoại đến trường nữa. Mọi người nghĩ lời nguyện của tôi có thành không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play